Hôm sau đến phim trường, Lục Quan Lan vẫn yếu, ho liên tục.

Tôi không biết hình ph/ạt này nặng đến mức nào, nhưng nhìn hắn cố nén đ/au vẫn tiếp tục diễn, tim tôi thắt lại từng cơn.

Tôi nhớ lần xem hậu trường phim của hắn, có một cảnh đ/á/nh nhau, bạn diễn lỡ tay khiến hắn bị thương, vậy mà hắn vẫn quay xong rồi mới đi bệ/nh viện.

Quần thấm đẫm m/áu, nhưng hắn không hé nửa lời.

Hắn chuyên nghiệp, kiên cường và khiến người ta xót xa.

Lúc hắn tập trung đóng cảnh, tôi âm thầm gọi hệ thống:

“Có cách nào để Lục Quan Lan mau hồi phục không?”

[Khi hợp đồng kết thúc, hai người nếu ‘thành đôi’ thì hắn sẽ khỏi.]

“Hợp đồng có thời hạn à?”

Hệ thống im lặng một lúc rồi như lỡ lời:

[Thời hạn một tháng, hôm nay là ngày cuối.]

Tim tôi khựng lại trống rỗng đến lạ.

Chưa kịp chuẩn bị gì, giấc mộng này đã sắp tàn rồi sao?

“Nếu… chúng tôi không ở bên nhau thì sao?”

[Hắn sẽ ch*t.]

Tôi mở to mắt.

[Lẽ ra mỗi người bị trừ ba mươi năm tuổi thọ, nhưng Lục Quan Lan chọn chịu thay cậu, vì vậy hắn sẽ ch*t.]

Tôi gần như hét lên:

“Hắn lấy tư cách gì mà tự quyết như vậy? Có hỏi tôi không?”

Hệ thống bình thản:

[Cậu từng đưa ra quyết định nào mà hỏi ý hắn sao?]

---

Khi tôi quay sang nhìn, Lục Quan Lan đã bắt đầu ho dữ dội hơn, cả người r/un r/ẩy.

Nhân viên đoàn phim h/oảng s/ợ định gọi cấp c/ứu, hắn lại khoát tay ngăn lại:

“Không sao, tôi có th/uốc, quay xong rồi tính. Đừng làm chậm tiến độ.”

Hắn ngẩng đầu, ánh mắt lướt về phía tôi, dịu dàng đến mức khiến tim tôi đ/au thắt.

Tôi lập tức chạy đến, mặc kệ mọi người đang nhìn, ôm ch/ặt lấy hắn:

“Cậu ổn chứ? Lục Quan Lan, tôi ”

Hắn đưa tay ngăn lại, khẽ cười:

“Đang quay mà, chuyện riêng để nói sau.”

Rồi hắn đẩy tôi ra, trong một giây đã nhập vai hoàn toàn:

“Em biết sai chưa?

Anh đã cho em bao nhiêu cơ hội, vì sao vẫn cố chấp như thế?”

Tôi lắc đầu, nắm lấy tay áo hắn, nước mắt rơi lã chã trông chẳng khác gì nhân vật trong phim.

“Anh ơi, em cũng có nỗi khổ của mình…”

Lục Quan Lan hất mạnh tay tôi ra, ánh mắt lạnh lẽo mà đ/au đớn:

“Em còn dám nói dối tôi sao?

Bao lần em tự quyết định, có lần nào hỏi tôi không? Lúc nào cũng nói là vì tôi, vì gia đình này nhưng chính em, là người đã phá hủy tất cả!”

Tôi nghẹn ngào, không cãi nổi, chỉ thấy từng lời hắn như xuyên qua vai diễn mà đ/á/nh thẳng vào tim tôi.

“Không phải vậy... Em không muốn như thế…”

Tôi khuỵu xuống, mất hết sức.

Lục Quan Lan lập tức quỳ một gối xuống, nắm ch/ặt lấy mặt tôi:

“Em trai, anh cho em một cơ hội cuối cùng nói đi, em có hối h/ận không?”

Tôi túm lấy tay hắn, giọng r/un r/ẩy:

“Hối h/ận… anh à, em thật sự hối h/ận. Chỉ cần qua được lần này, em sẽ sống tốt, sẽ thay đổi…”

Lục Quan Lan khẽ cong môi, nụ cười mờ nhạt hiện ra nơi khóe mắt, như thể cuối cùng, hắn cũng nghe được điều mình chờ đợi suốt mười năm trời.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Mưu mẹo nghìn vạn cách, không được thì ta đổi chiêu

Chương 10
Tôi và ảnh đế bị trói buộc vào hệ thống yêu đương nồng cháy. Phải ngày ngày quấn quýt như keo sơn, nếu không sẽ bị trừng phạt. Nhưng cả hai chúng tôi đều là đàn ông mà! Hơn nữa... hắn còn là bạn trai cũ của tôi. Tôi đã đá hắn hai lần. Ha ha. Tôi không muốn sống nữa rồi. [Cảnh báo: Nhiệm vụ ôm ấp còn 30 giây, quá thời gian ký chủ sẽ bị ngàn đao xẻo thịt.] Tôi lật đật trở dậy khỏi giường, quần áo còn chưa kịp mặc, lăn lộn bò ra ngoài. Cùng lúc đó, cánh cửa phòng bên cạnh cũng mở toang ra. Lục Quan Lan vội vã bước ra, tóc tai bù xù, xỏ dép lết đến như bay về phía tôi. Dây lưng áo choàng ngủ của hắn tuột cả ra. Trong tiếng đếm ngược lạnh lùng của máy móc "ba, hai, một" Hai cơ thể ấm áp đập vào nhau "rầm" một tiếng. [Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ!] Hai chúng tôi thở phào nhẹ nhõm, buông tay nhìn nhau, ai lấy đều hiện lên vẻ xấu hổ ngượng ngùng.
Boys Love
Hệ Thống
Hiện đại
560