Để tích phúc đức cho bà, bác cả đã chuẩn bị rất nhiều thức ăn phát cho những người vô gia cư trên đường. Việc phát thức ăn phải do người thân ruột thịt của bà thực hiện.
Tôi được giao nhiệm vụ này.
"Mày vừa ng/u vừa đần, bà cũng chẳng ưa mày. Bọn tao cho mày đi tích phúc cũng là để mày báo hiếu bà đấy."
"Người ng/u thì làm nhiều vào, chị chỉ giúp được mày tới đây thôi."
Anh họ và chị họ đứng trước cửa cười nhạo tôi.
Tôi cũng mặc kệ. Tôi chán ngấy cảnh họ giả nhân giả nghĩa đóng kịch với đầy mưu mô trong lòng.
Chiếc hộp đựng bánh thọ to tròn như chiếc bánh gatô, dưới đáy hộp ghi bát tự của bà, trên nắp khắc hàng chữ đỏ lớn: "Trường mệnh bách tuế, phúc trạch miên trường".
Thật mỉa mai! Ngày trước họ chỉ mong bà ch*t sớm, nhìn thấy bà còn cho là xui xẻo. Giờ đây lại c/ầu x/in trời cao cho bà sống trăm tuổi.
Những năm qua gia đình thay đổi kinh thiên động địa, nhưng lòng tham và ích kỷ thì xuyên suốt chẳng đổi thay.
Đây là khu tập trung người vô gia cư trong thành phố, tôi dẫn theo vệ sĩ đi phát thức ăn.
Khi chỉ còn một hộp cuối cùng, tôi gặp một người đàn ông vô gia cư đang phơi nắng.
Ông ta rất khác biệt. Cổ tay và cổ đeo chuỗi tràng hạt bằng gỗ đàn hương, trên người thoang thoảng mùi hương trầm: "Cô bé, người đại thọ này là ai của cháu?"
Đôi mắt đang nhắm nghiền bỗng mở ra khiến tôi gi/ật mình: "Là bà cháu. Hôm nay là thất thập ngũ đại thọ của bà, gia đình cháu làm việc thiện để tích phúc cho bà."
Ông lão cầm hộp thức ăn lên, hít mạnh một hơi rồi nhíu mày.
Ánh mắt đầy hoài nghi, ông nói: "Không đúng, không đúng. Lão thọ tinh này cả đời khổ nạn chất chồng, con cái bất hiếu, làm gì có phúc trạch?"
"Ông nói bậy gì thế? Không ăn thì trả lại đây!"
Vệ sĩ nổi gi/ận quát m/ắng, định gi/ật lại hộp thức ăn nhưng bị tôi ngăn lại. Họ đều được nhà bác cả thuê sau khi phát đạt, lúc đó gia đình chúng tôi đã nổi tiếng hiếu thuận.
Trong mắt họ, bà là người già hạnh phúc nhất thế gian, là lão phúc tinh kiếp trước tích đức nên kiếp này được con cháu hiếu thảo. Không ai nhắc tới quãng thời gian ấy, như bát cơm thiu rữa, chỉ cần một nắm bụi đất là có thể ch/ôn vùi.
"Ông còn thấy điều gì nữa ạ?" Tôi bảo vệ sĩ lùi ra xa rồi bước lại gần hỏi nhỏ.
"Cháu nói bà năm nay 75 tuổi? Nhưng xem bát tự này thì bà chỉ sống được 70 tuổi, năm năm trước đã phải nhập thổ rồi."
Lời nói của ông lão khiến tôi giữa trưa xuân ấm áp mà sống lưng lạnh toát.
Năm năm trước, bà bị bỏ rơi về quê tự sinh tự diệt.
Theo lời ông lão, khi đó bà đã ch*t rồi.
Tôi nghĩ kỹ lại, từ khi từ quê trở về, không chỉ tính cách bà thay đổi mà sức khỏe cũng tốt hơn nhiều. Ngay cả mẹ tôi cũng nói, không khí quê nhà dưỡng người, bà ở quê ba tháng mà sắc mặt hồng hào hẳn lên.