3
Đó là đống ảnh.
Tất cả là Dạng.
Hắn ăn cơm, chơi bóng, đi học......
Sao là kẻ ngốc nghếch vậy chứ.
Tôi ngượng ngùng mím môi, vài nghi ngờ cuối tiêu tan gần hết.
Lúc này mặt bị người ta nhẹ nhàng nhéo nhéo cái, giọng nói mang theo chút ý cười vang lên.
“Đang cười ngốc cái gì vậy chứ?”
Tôi x/ấu hổ di cho xem: “Chu Dạng, thoại em có anh.”
……
Biểu chợt lại.
Hắn gắt gao chằm chằm hình thoại xúc mắt tối tăm khó biệt.
Tôi cho rằng là đang thấy chụp đẹp, cho nên nhẹ giọng nói xin lỗi.
“Xin lỗi, em vẫn là nên đi thì hơn.”
“Anh đừng tức gi/ận mà, Dạng.”
Chu người tỉnh từ mơ ngăn hành tôi.
“Không cần đâu, em giữ đi.”
“Em anh thấy em chụp đẹp.”
“Không đâu, chụp mà. vì nơi mà anh biết, anh được em yêu thích vậy.”
“Điều đó khiến anh hạnh phúc ch*t đi được, bảo bối.”
Giọng nói trở nên có chút khàn, xúc d/ao lửa mắt bộ, là đột nhiên nhặt được bảo vật gì đó, vô kích động.
Trong được thả lỏng.
Xem ra thích thật sự thích hắn.
Điều này làm cho gay bé nhỏ mềm nhũn, cứ vậy ngoãn bị mang về học.
Chỉ là lúc trở ký túc xá, phát hiện các đây.
Nhị Hắc đối diện cửa thấy cười hì hì hỏi tiếng.
“Mạnh hôm nay cậu đi đâu vậy, bình thường vậy, phải là——”
“Đậu má, đàn anh Dạng?!”
Giọng điệu cậu ta khi thấy đang phía sau chợt lên mấy độ, khiến cho những khác kinh ngạc qua.
Giống kinh ngạc vì xuất hiện chỗ này.
Tôi có chút mang nghiêng đầu đã bên cạnh mình.
Hả?
Bạn sớm chiều chung với biết qu/an h/ệ giữa và Dạng?