Làm một lần th/uốc giải hình người cho Triệu Chi Hành xong, tôi đã đi trước khi cậu ấy tỉnh lại.

Thứ nhất là không biết phải đối mặt thế nào, thứ hai là muốn đi xin lỗi Trần Gia Di.

Việc liên hôn chắc không thành rồi.

Còn chưa đính hôn mà Triệu Chi Hành đã giở trò sống ch*t rồi.

Nếu thật sự đính hôn, tôi sợ Triệu Chi Hành đi/ên đến mức náo lo/ạn hiện trường, gi*t cả tôi lẫn Trần Gia Di mất.

Thằng nhóc đó, từ nhỏ đã không bình thường.

Tôi dỗ dành bao nhiêu năm trời, vẫn không chữa được bệ/nh đi/ên của cậu ấy.

Trần Gia Di như đã đoán trước, giọng mỉa mai: "Sao thế? Cháu trai quan trọng hơn công ty à?"

Tôi xoa xoa thái dương: "Công ty tôi sẽ nghĩ cách khác."

Trần Gia Di giơ lên một con số: "B/án cho tôi một nửa cổ phần của anh, tôi trả anh từng này."

Trần Gia Di giúp đại ân, chỉ cần vốn xoay vòng, vượt qua khó khăn, về sau mọi chuyện sẽ ổn.

Lúc rời đi, Trần Gia Di cười nhạo tôi: "Ngày anh t/át cháu trai đó, tôi đã biết chúng ta không kết hôn được rồi. Cháu trai anh chẳng khác gì ông chồng gh/en t/uông, còn anh như người vợ cả hèn nhát bị bắt gian. Xong cái t/át nhìn vẻ mặt đ/au lòng của anh, như muốn ch/ặt luôn tay mình, lập tức đuổi theo xin lỗi người ta. Kể tôi nghe xem, sau đó anh có quỳ trước mặt cậu nhóc ấy khóc lóc không?"

Tôi mấp máy môi, không ch/ửi ra tiếng.

Thôi, người ta là chủ n/ợ mà.

Tiền khó ki/ếm, phân khó ăn.

Tôi bận ở công ty, Triệu Chi Hành bận ở trường học.

Lúc rảnh tôi cứ nhìn chằm chằm điện thoại.

Một tuần rồi, Triệu Chi Hành chẳng nhắn tin lấy một dòng.

Lúc dính trên người tôi thì khóc lóc nỉ non đòi tôi yêu cậu ấy.

Mặc quần vào xong im bặt luôn.

Tôi cảm thấy bực bội vì bị bỏ xó.

Nén một bầu tức, Triệu Chi Hành không tìm tôi thì tôi cũng chẳng tìm cậu ấy làm gì.

Khủng hoảng công ty qua rồi tôi vẫn không về nhà, thức trắng đêm tăng ca.

Bận việc thì sẽ không nghĩ đến Triệu Chi Hành nữa.

Thằng nhóc đó quá nguy hiểm.

Ở gần, ai rồi cũng phải yêu cậu ấy.

Thức ba đêm liền, trợ lý Tề quyết vứt đò/n gánh.

Trước khi vứt đò/n còn đưa tôi về nhà.

Nhưng không phải nhà tôi, mà là nhà tôi m/ua cho Triệu Chi Hành.

Tôi ngồi trên xe cười lạnh: "Hừ, sao tôi phải đến đây? Tôi chẳng muốn gặp nó chút nào! Đưa tôi về công ty!"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thuốc Ức Chế Của Chú Cún Mít Ướt

Chương 15
Tôi là một Beta vô cùng bình thường, nhưng lại là thuốc ức chế hữu hiệu nhất của Mạnh Kỳ Niên. Để chữa trị chứng rối loạn pheromone của hắn, cha hắn đã bỏ ra một khoản tiền khổng lồ để "mua" tôi trong 5 năm. Mạnh Kỳ Niên trong kỳ mẫn cảm thì bám người và ngoan ngoãn, ôm tôi gọi là "vợ", rồi hôn hít cọ xát. Nhưng sau khi kết thúc, hắn lại buông lời cay nghiệt với tôi: "Chẳng qua chỉ là công cụ, còn tưởng mình quan trọng lắm sao." Cho đến một lần, trong bữa tiệc xuất hiện một Omega có độ khớp 90% với hắn. Tôi nghĩ đã đến lúc nhận tiền rồi rời đi, thế nên nói lời chia tay và nhanh chóng biệt tăm. Nhưng Mạnh Kỳ Niên, kẻ vốn luôn vô tâm lại phát điên đập phá tan nát cả bữa tiệc. Hắn tự mình rạch tuyến thể, vừa khóc vừa chạy đến cầu xin tôi: "Vợ ơi, về đi mà… hu hu… Anh là cún ngoan mà… đừng bỏ anh mà…"
1.08 K
4 Trúc mã ghét Omega Chương 13
5 Vào Hạ Chương 17
11 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm