Tôi chậm rãi bước vào phòng tổng thống.
Triệu Vũ đã tắm xong, đang đứng bên cửa kính sát đất lau tóc.
Trước đây, này mà thấy quấn khăn tắm quanh chắc chắn bị hấp dẫn đến ch*t.
Nhưng bây hoàn dám nghĩ bậy, đầu óc còn sạch ni cô.
Tôi nịnh nọt:
"Thái tử gia, cần sấy Tóc ướt dễ bị cảm lạnh lắm."
Anh quay lại nhìn tôi, nhạt tiếng:
"Quan tâm vậy sao?"
"Đương nhiên rồi, khỏe ngài, luôn rất lắng mà..."
Tôi cố gắng nhắc nhớ rằng tháng nay đã nấu rất nhiều bổ thận tráng dương anh, chẳng hạn như hầm đuôi bò với hẹ.
Tôi đối với cũng tốt đấy chứ.
Nhưng chỉ cần câu chặn họng ngay:
"Quan tâm tôi, mà lại định chuyển nhượng thím mắt lé?"
Tôi toát mồ hôi, lắp bắp giải thích:
"Tôi… nỗi khổ riêng, hết rồi, thể bao nuôi Tôi sợ bị các thím đ/ãi nên nghĩ đến việc tìm người tốt anh..."
Anh lạnh:
"Vậy nên, cô còn cao thượng lắm?"
"Đúng rồi, phải, phải! Tôi rồi, xin lỗi, nên làm tổn thân thể cao quý Tôi hứa dám nữa."
"Không dám nữa?" mắt càng lạnh hơn, "Ngủ hả?"
Nhưng mà, ngủ do tự nguyện mà!
Mấy lần sau, đều tự cởi lần còn hăng hái nữa.
Huống chi, đã trả rồi!
Nhưng những lời đó, dám nói.
Tôi cúi r/un r/ẩy nói:
"Tôi cứ nghĩ tài xế nghèo nên bao nuôi Bản muốn giúp đỡ những người thế trong hội, á/c gì.”
"Đều lỗi vì mắt m/ù nhận Thái tử gia, cũng thể vì hút quá lớn, kiềm chế được mà phát nghĩ tối. Đây khí cao quý bẩm ngài, người thường thể nào được.”
"Những tháng ngày đều lỗi tôi, nãy hành lang đã tự t/át mình mười cái, thực sự hối h/ận."
Anh lạnh:
"Hành lang camera, người kiểm tra."
Tôi: "…"
Anh giả vờ muốn đứng dậy.
Tôi sợ quá, tức nhào đến giữ lại, nhưng chạm vào mu bàn tay ta, đã nhanh chóng rụt tay về.
Anh lạnh lùng nhìn dáng vẻ nhút nhát tôi:
"Phó Anh, nói được câu nào không?"
"Mỗi câu nói với đều mà!"
Anh đưa tay nâng mắt hỏi:
"Vậy nói chán rồi, cũng thật?"