Sói Trắng Ngụy Trang

Chương 13

08/09/2025 18:31

Giấc mơ không phải tỉnh dậy là nhớ ngay, mà là sau khi tỉnh, một khoảnh khắc nào đó kí/ch th/ích vùng hải mã, đ/á/nh thức phần ký ức đó.

Cuối cùng tôi cũng hiểu ý Ôn Thủy nói tôi trí nhớ kém là thế nào.

Hóa ra tôi và hắn đã gặp nhau một lần từ trước.

Chỉ có điều lúc đó tôi say xỉn mất kiểm soát, sáng hôm sau tỉnh dậy quên sạch sành sanh.

Tôi đờ người quên cả phản kháng, đờ đẫn nhìn Ôn Thủy đang áp sát trước mặt.

...

"Bốn... ba mươi."

Ánh mắt Ôn Thủy chợt tối sầm, hôn sâu xuống, trên người thoảng mùi chanh bạc hà.

Là mùi sữa tắm của tôi.

Hơi thở nơi đầu môi bị cư/ớp đoạt tham lam.

Đợi đến khi Ôn Thủy buông ra.

Tôi thở gấp, mắt đỏ hoe cáo buộc:

"Cậu vô liêm sỉ! Đếm chưa tới ba mươi giây!"

Ôn Thủy bình thản đáp:"Trước mặt cậu mà chịu được quá ba mươi giây, khó hiểu lắm sao?"

"Với lại——"Hắn liếc nhìn đầy khiêu khích.

"...Cậu chẳng phải cũng...thấy sướng rồi sao, Tiểu Bạch?"

Giọng Ôn Thủy trầm khàn mê hoặc, thì thầm bên vành tai tôi,

"Cứng quá đấy."

Tôi nằm ườn trong ký túc xá cả ngày, Diệp Phong cái tên vô tâm còn hỏi tôi thất tình kiểu gì.

Tôi im lặng.

Biết nói sao đây?

Tự xưng 'món khoái khẩu của hội gay', 'thẳng như thép đúc', làm sao giải thích nổi chuyện tôi - kẻ từng được bao tiểu thụ ve vãn giờ lại sa lưới cái tên bạn cùng phòng mang mặt nạ bạch liên hoa?

Đó đâu phải bạch liên hoa, đó là hoa anh túc đ/ộc dược.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Tôi nghe thấy tiếng lòng của mục tiêu công lược

Chương 10
Tôi đã công lược Tần Hoài suốt 3 năm, làm người “vợ” hiền thục nhất, chăm sóc anh từng li từng tí, vậy mà vẫn chẳng thành công. Hệ thống thở dài: [Cậu là lứa kém nhất mà tôi từng dẫn dắt.] Sau khi rời khỏi hệ thống, tôi thấy cả người nhẹ nhõm. Tôi biết Tần Hoài chưa từng thích tôi, kết hôn với tôi cũng chỉ là vì tức giận với bạch nguyệt quang mà thôi. Hôm đó, tôi vẫn đưa tập tài liệu cho anh, nhưng lần đầu tiên không chủ động hôn anh, cũng chẳng nói câu “em yêu anh”. Tôi nhìn môi Tần Hoài không hề động đậy, nhưng trong tai lại vang lên giọng nói của anh: [Sao hôm nay vợ không hôn mình? Bây giờ mình sống được là nhờ nụ hôn buổi sáng của vợ đấy, có phải hôm qua mình quá hung dữ với em ấy không? Cái hệ thống chết tiệt này bắt mình phải làm lốp dự phòng bám đuôi, vợ tốt thế này sớm muộn cũng bị mình dọa chạy mất. Thật muốn đè em ấy xuống ngay cửa ra vào rồi… Bíp bíp bíp…] Sáng sớm tinh mơ, tôi chỉ cảm thấy tai mình vừa bị tra tấn…
456
4 Hàng hạng hai Chương 17

Mới cập nhật

Xem thêm