Tôi hoàn toàn không nhìn thấy Thẩm thêm một nữa, tới x/é x/á/c hắn ngay lập tức.
"Bành Uyển, đang gì vậy? Mau tay đi chứ!"
Bành quay sang tôi,
lắc đầu chậm rãi kiên quyết.
"Không được, Nếu gi*t hắn, sẽ tạo nghiệp sát."
"Chị sẽ âm ty địa ngục, vĩnh viễn không thể siêu thoát."
Cô ta nhìn gã ông nằm dưới đất,
ánh tràn ngập sự kh/inh gh/ét.
"Em không để vì loại người này mà vấy bẩn luân hồi."
Tôi sững người.
Nhưng phản ứng hơn tôi chính là Thẩm Đạc.
Hắn sợ hãi hy vọng, dán ch/ặt tôi:
"Đồng Đồng... Đồng... ở không?"
Bành t/át mạnh hắn.
"Mày cũng dám gọi tên ấy!"
Thẩm mặc kệ, phía tôi ngã sấp xuống đất, dí nền nhà như chó ch*t.
Hắn giàn giụa, mờ đục hướng phía tôi:
"Đồng Đồng, ở không? Phải không?"
"Đồng Đồng, rồi, đã q/uỷ mê tâm khiếu."
"Ban đầu... cho cuộc tốt hơn."
"Anh không biết... sự không biết sẽ ch*t..."
"Anh yêu em, lòng yêu em."
"Đồng Đồng, đừng... đừng hại còn sau..."
"Anh sẽ đ/ốt vàng mã, cầu cho em..."
"Chỉ cần tha cho cần..."
Bành gót giày hắn, khiến môi Thẩm nát bươm.
Hắn ú ớ không thành tiếng.
"Còn sau?" lạnh lùng giơ bài vị linh h/ồn tôi trước hắn, "Kiếp sau của chẳng đã mày dùng tám vàng trấn yểm rồi sao?"
Ánh Thẩm thoáng h/oảng lẽ không hiểu vì sao biết chuyện này.
Bành với tay đĩa âm dương từ khe ghế,
"Mày còn biến tao thành hai, đúng không?"
Thẩm bịt miệng, biết lắc đầu đi/ên cuồ/ng.
Nước nhễu nhại.
Đôi đầy vẻ c/ầu x/in.
Bộ dạng hắn khiến tôi buồn nôn.
Sao năm xưa tôi lại yêu ông này?
Tôi quay đi, giọng đuối sức:
"Bành Uyển, rốt cuộc gì?"