Đêm hôm sau trời mưa giông.
Tôi đi làm về, trước cổng biệt thự nhà mình thấy Thẩm Dật Bạch.
Thẩm Dật Bạch sợ sấm sét, cậu ấy bịt tai ngồi thu lu trong góc, ống quần bị nước mưa từ mái hiên b/ắn lên vô số vết ướt, mặt cũng tái xanh vì lạnh.
Tôi cầm ô bước tới trước mặt, thấy trên trán cậu ấy có vết thương dài nửa tấc, không rõ bị vật gì đ/ập vào, vẫn còn rỉ m/áu.
"Chú..." Cậu ấy hít hà, hỏi với vẻ ảo n/ão, “Chú à, giờ cháu không còn nhà để về nữa, chú có thể cho cháu ở nhờ không?”
Lúc nói, mắt cậu ấy đỏ hoe như đang kìm nén nước mắt, lông mi r/un r/ẩy.
Tôi thấy xót ruột quá.
Tôi dẫn cậu ấy vào nhà, bảo người giúp việc đưa cậu ấy vào phòng tắm của phòng ngủ chính, rồi gọi điện cho anh tôi.
"Vết thương trên trán Dật Bạch là sao?"
"Thẩm Chân lấy gạt tàn đ/ập đấy." Anh tôi thở dài nơi đầu dây bên kia, "Nó không chịu nổi Dật Bạch. Hai mươi ba năm qua nó sống khổ sở, cảm thấy Dật Bạch cư/ớp mất mọi thứ vốn thuộc về mình."
Tôi hỏi anh tôi: "Vậy anh tính xử lý thế nào?"
Anh tôi trầm mặc hồi lâu.
"Hay tạm thời để Dật Bạch ở bên chỗ em?"
Cách xử lý này cũng đúng, giờ họ chạm mặt nhau suốt chỉ làm mâu thuẫn thêm trầm trọng.
Chỉ không biết Thẩm Dật Bạch sẽ nghĩ sao, cậu ấy vốn hiền lành, không tranh giành, sợ anh tôi làm vậy khiến cậu ấy buồn.
Cúp máy, tôi khéo léo chuyển lời anh tôi tới Thẩm Dật Bạch.
Cậu ấy vừa tắm xong, đi khập khiễng ra từ phòng tắm, nghe xong chỉ gật đầu.
Tôi bảo người giúp việc lấy hộp th/uốc, định tự tay xử lý vết thương cho cậu ấy.
Cậu ấy cứ né tránh.
"Chú, đ/au."
Tôi giả vờ trách: "Lớn rồi mà còn làm nũng thế?"
Thẩm Dật Bạch vẫn né.
Tôi bất lực: "Không dùng bông gòn thì cầm m/áu kiểu gì?"
Thẩm Dật Bạch khẽ nói: "Cháu lấy nước bọt bôi vào vậy."
Tôi lắc đầu, rốt cuộc vẫn đặt bông gòn xuống, hai tay ôm đầu Thẩm Dật Bạch, suy nghĩ một lát rồi liếm nhẹ vết thương.
Vị tanh của m/áu.
Liếm xong phát hiện Thẩm Dật Bạch ngồi thẳng băng, mặt đỏ bừng nhìn tôi chằm chằm, m/áu chảy càng nhiều hơn.
Tôi hơi nghi hoặc: "Cháu bị đ/ập bao lâu rồi? Sao m/áu vẫn chảy?"
Thẩm Dật Bạch lại cứng đờ.
Vừa đúng lúc sấm n/ổ ngoài cửa sổ, cậu ấy kêu lên, hai tay ôm ch/ặt lấy eo tôi.
"Sao cháu vẫn sợ sấm thế?"
Lại một tiếng sấm nữa, Thẩm Dật Bạch đ/è tôi xuống.
Tôi bị cậu ấy siết đến đ/au cả xươ/ng, định đẩy ra thì phát hiện toàn thân cậu ấy r/un r/ẩy.
"Đừng đuổi cháu đi, cháu sẵn sàng làm bất cứ điều gì..."