Vì kế hoạch khai thác núi Mê Đồ, dân làng xung quanh lần lượt di dời, tôi mất đi một lượng lớn tín đồ.
Pháp lực còn lại không đủ duy trì thân x/á/c, nên Thiên giới mới gửi tin bảo tôi quay về, bổ sung linh lực và tái tạo thân thể.
Nghe vậy, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, ngay cả con chó ven đường sủa om sòm tôi cũng thấy nó đáng yêu hơn hẳn.
Hắc Vô Thường liếc nhẹ về phía con chó đen ấy, nó liền nhe răng gầm gừ dữ hơn.
Tôi phì cười — thì ra nó không sủa tôi.
Khi được dẫn đến Hoa Thanh Trì, tôi mới chợt nhớ ra một chuyện...
Cuộc hẹn với Kỷ Cảnh D/ao thì sao đây? Trong mắt hắn, chẳng phải tôi đã cho hắn leo cây rồi sao?
Tôi tách một luồng thần thức để nhìn thử tình hình của Kỷ Cảnh D/ao.
Tối nay, hắn ăn mặc vô cùng chỉn chu.
Bộ vest đen ôm gọn thân hình cao lớn, bờ vai rộng, vòng eo thon, gương mặt tuấn tú, đường nét sâu sắc, khí chất thanh lạnh mà sang trọng.
Có vẻ Kỷ Cảnh D/ao đã bao trọn nhà hàng. Ánh đèn vàng dịu phủ xuống, trong ánh mắt của hắn thấp thoáng vẻ dịu dàng, hai tay cứ vuốt ve một chiếc nhẫn bạc.
Nhẫn?
Tôi còn chưa kịp nghĩ kỹ, đã bị ấn xuống Hoa Thanh Trì.
Việc tái tạo thân thể vẫn như cũ — mất trọn bảy ngày.
Mà một ngày trên trời, bằng một năm dưới đất!
Khi tôi bước ra khỏi Hoa Thanh Trì, trong lòng chỉ dấy lên một nỗi hoang mang — không biết Kỷ Cảnh D/ao giờ thế nào rồi.