Mẹ định đóng cửa máy.
Đúng lúc đó, tôi thấy Tinh Nhân đang đứng giữa lối đi tầng 28 và 27, ánh mắt dán ch/ặt vào tôi trong máy.
Theo lẽ lẽ nó theo tôi xuống đúng.
Tôi buông nút mở cửa, ngược còn hiệu Tinh Nhân ở hành lang, bảo bế nó vào.
Nhưng Tinh Nhân nghịch ngợm cứ chạy quanh mẹ, khiến bà mãi tài nào bắt được.
Trước đây, nó vốn rất thích nũng nịu trong tay mà.
Trong lúc đang cố bắt nó, tôi vắt óc nghĩ: Người đang tìm cách h/ãm h/ại tôi chất ai?
Bà thân thiết Tô như con ruột thịt, giả tạo chút nào.
Vậy khả năng nhất chính ruột của Tô.
Nếu Tô, mọi chuyện sẽ ăn khớp.
Bà giám sát tôi ch/ặt chẽ, tôi thân mật Tô vì biết tôi ruột.
Giờ bà đã đóng giả tôi công chiếm đoạt tài sản.
Bà Tô dọn vào ở cùng tiện bề bỏ th/uốc hại tôi.
Sau khi tôi ch*t, tư cách "mẹ ruột", bà sẽ thừa kế duy nhất thừa hưởng toàn bộ gia tài.
Rồi bà giả ch*t, tài sản về tay Tô.
Đây lý do thật sự đằng sau bản chúc chăng?
Nếu như kế hoạch của họ Cả gia đình ba tôi - tiền thì chuyển hết họ, thì ch*t sạch.
Nhưng tôi vẫn thấy khó tin.
Tôi đã quá mình.
Bà có năng lực xuất chúng.
Ngay cả phú hào số một tôi cũng trong tầm soát của bà.
Vậy sao kẻ cần bảo hộ có thể thay thế được tôi?
Tôi đã nghĩ tới phương ngàn kế, chưa bao giờ nghi ngờ thân phận của mẹ.
Dù hôm nay gặp trong tôi vẫn toàn.
Nếu sự mẹ, bà đến gặp tôi chứng tỏ bà vẫn chưa kh/ống ch/ế toàn. Vậy sao bà tâm đ/á/nh tráo?
Đây chính hổng nhất trong chuỗi luận này.
Rốt cuộc, đây?