Đèn Đêm Rằm Tháng Bảy

Chương 4

20/03/2025 11:34

Sau khi x/á/c nhận một số chi tiết, lời khai của tôi cũng đã hoàn tất.

Cảnh sát Trần cảm ơn sự hợp tác của tôi, để lại một số điện thoại liên lạc và nhắc nhở tôi những ngày nay ra ngoài phải cẩn thận, chỉ cần phát hiện điều gì bất thường thì lập tức gọi cho cô ấy.

"Nếu không có tình huống gì khác, chúng tôi xin phép rời đi trước, không làm phiền cô nghỉ ngơi nữa."

Tôi gật đầu, định tiễn họ ra cửa.

Nhưng vừa đứng dậy, tôi đột nhiên chú ý đến cánh cửa nhà vệ sinh đang hé mở.

Lòng dâng lên nghi hoặc.

Tôi nhớ rất rõ lúc ra khỏi nhà, mình đã đóng cửa nhà vệ sinh lại.

Sợ hơi lạnh rò rỉ vào tốn điện, mỗi lần bật điều hòa tôi đều phải đóng ch/ặt cửa nhà vệ sinh.

Hay hôm nay tôi quên mất?

Không, đợi đã... Dù có quên đóng cửa thì đèn trong đó cũng phải bật chứ?

Tối nay sau khi nghe điện thoại của mẹ nhắc nhở mấy điều kiêng kỵ tháng cô h/ồn, tôi sởn hết ga nên cắn răng bật toàn bộ đèn trong nhà.

Hiện tại cả đèn trước cửa vẫn còn sáng, sao đèn nhà vệ sinh lại tắt được?

Tim tôi đ/ập thình thịch, một suy đoán lóe lên.

Cảnh sát chỉ x/á/c nhận hung thủ không đột nhập qua cửa chính, nhưng nếu hắn từ nơi khác chui vào thì sao?

"Cảnh sát Trần... không biết cô có thể đợi chút được không..."

"Có chuyện gì vậy?" Cô ấy quay người lại, dường như nhận ra sắc mặt tôi bất thường.

Tôi gật đầu, níu giữ giọng nói khỏi r/un r/ẩy: "Tôi nhớ lúc ra khỏi nhà... đèn nhà vệ sinh đang bật."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
2 Trúc mã ghét Omega Chương 13
6 Vào Hạ Chương 17
9 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm