Một tuần sau sinh nhật thứ 70 của lão Hồ.
Bà ta tận tay đưa mời nên tôi thể từ chối.
Nhưng nên nhỉ?
Tôi lục trong túi bố tôi và tìm được một tranh thư pháp.
Ừm, cứ lấy cái này đi.
Vào ngày tiệc sinh họ Hồ cử đón chúng tôi.
Trước cổng họ Hồ, hơi đỗ đầy, rất nhộn nhịp.
Tôi đi theo Hồ Li vào trong, vào một giọng quen thuộc...
“Bà chúc phúc như Đông Hải, thọ tỷ Sơn.”
Tôi ngẩng đầu nhìn.
Thật bất ngờ, Chân!
Đàn chúng mỉm cười chào Hồ Li.
Nhưng khi ánh mắt dừng chỗ sắc mặt ta ngay lập tức u ám.
“À, Vi Vi à? Không ngờ em đến.”
“Chào Chân.”
Đàn sau khi bị bóng rổ đ/ập vào mặt xin nghỉ hơn một tháng, đi du lịch Quốc.
Hôm nay ta mặc một chiếc váy rất nổi bật, điềm đạm đứng cạnh mẹ, trông thật giống một tiểu thư quý phái.
Ngay lão Hồ rất quý mến ta.
Mọi tán gẫu qua lại.
Tôi cạnh, thể vào, bản thân mình thật thãi.
Cuối cùng, giờ tiệc sinh nhật bắt đầu.
Hồ Li dẫn tôi bàn cạnh lão Hồ.
Vì sự việc trước nên trong họ Hồ rất khách sáo còn lão Hồ đặc biệt quan tâm tôi.
Nhưng biết nghiêm hay mà tôi ăn uống, chỉ ăn ba bát no.
May mắn phần tiếp theo dậy sự thú trong tôi.
Bà lão Hồ rất thích cổ vật và tranh chữ, vì vậy theo sở thích của ta.
Những món đa dạng, chủ yếu chất lượng tốt, mặc dù một số món đạt yêu mang ý nghĩa tốt đẹp.
Không vấn đề lớn.
Cho khi, họ quà.
Nhìn hộp mà đang cầm tay, tôi nhíu mày.
Quả nhiên, mở hộp ra, sát đen xì lập tức ra, thật nguy hiểm.
Nhưng họ hoàn toàn hay biết.
Mẹ đưa hộp tới lão Hồ: "Bà viên ngọc này chồng cháu m/ua từ một phiên đấu giá nước ngoài giá cao. Đã được chứng nhận hàng Có viên ngọc này, chắc chắn sẽ gặp nhiều điều thuận lợi, phúc thọ dài lâu!"
"Ôi, món quý giá như nhận!"
Bà lão Hồ tuy rõ ràng mê mẩn viên ngọc đó.