Sau đó, hai đứa sấy khô tóc cho nhau, rồi chân trần chui vào chăn.
Chị chỉnh điều hòa ở nhiệt độ thấp, rồi tắt đèn.
Giống như năm xưa, nằm sát nhau, thì thầm trò chuyện.
Chị dùng tay mò mẫm đường nét gương mặt tôi, rồi hai đứa ôm nhau thật ch/ặt.
Rất lâu sau, tôi nghe chị thở dài:
"Em này, chị luôn thắc mắc… cái nghi thức h/iến t/ế đó, liệu có hiệu nghiệm không?"
Giọng chị vẫn sát bên tai tôi, nhưng lần này không còn dịu dàng nữa, mà lạnh lẽo đến mức khiến tôi rùng mình.
"Nếu có hiệu nghiệm thật… thì giờ em đã nhìn thấy được rồi, phải không?"
—Lương Tử Kỳ
Sau đám tang, tôi để Tiểu Đào dọn về nhà mình.
Tôi và cô ấy, đã chia sẻ lần gặp gỡ cuối cùng.
Sau hôm đó, tôi phải trở về làm một cảnh sát.
"Thì giờ em đã nhìn thấy rồi, đúng không?"
Trong bóng tối, tôi cầm điện thoại, bật đèn flash chiếu vào mắt cô ấy.
Cô ấy vẫn mở mắt, đối diện ánh sáng chói lóa, vẫn duy trì phản ứng mà một người m/ù nên có.
Nhưng tôi đâu có nhìn phản ứng của cô ấy.
Tôi đang nhìn vào đồng tử.
Đồng tử màu xám sáng xinh đẹp ấy, khi bị ánh sáng mạnh chiếu vào… đáng ra phải co lại.
"Đồng tử của em không biết nói dối."
"Chính em mới là hung thủ của toàn bộ vụ án này!"