Tôi hạ lực, buông anh ra.
“Sau này đừng lại gần như vậy nữa.”
Anh xoa vai, đưa cho tôi chiếc chăn mỏng trên tay.
“Xin lỗi, ban đêm lạnh.”
Tôi nhận lấy, cảm ơn, nhưng người này lại không có ý định rời đi.
“Còn chuyện gì sao?”
Anh như vừa sực nhớ ra, đứng bật dậy:
“À, không, chúc ngủ ngon, chị vệ sĩ.”
“An Tẫn, gọi tên tôi là được, An trong an toàn, Tẫn trong tro tàn.”
Tôi thật sự không quen nổi cái cách anh gọi “bảo vệ chị” kia.
“Được rồi, An Tẫn, ngủ ngon.”
Tôi nhìn anh vào phòng ngủ, tiếng khóa cửa vang lên rõ mồn một trong đêm tối.
Đến môi trường mới, vốn đã cảnh giác cao; sau vụ hiểu lầm vừa rồi, cơn buồn ngủ cũng biến mất hẳn.
Tôi lấy điện thoại nhắn cho đội ở nước ngoài:
【Bên các cậu thế nào rồi?】
Người bên kia trả lời rất nhanh:
【Mọi thứ suôn sẻ, chỉ là không có lão đại ở đây, thấy chán thôi.】
【Lão đại, ngôi sao lớn kia có phải đẹp trai lắm không?】
【Chị FA bao nhiêu năm rồi, hay là “gần nước hưởng lợi”, ngủ luôn với anh ta đi.】
Vẫn còn tâm trạng trêu tôi, xem ra vụ này của bọn họ an toàn thật.
【Nói nhảm nữa thì cái lưỡi của cậu cũng đừng giữ.】
Bên kia lập tức gửi một icon che miệng và c/ầu x/in tha thứ.
Tôi không nhắn lại, xoay người nằm trên sofa.
Rõ ràng tình hình bây giờ an toàn hơn nhiều so với lúc nhận nhiệm vụ ở nước ngoài, nhưng tôi lại không ngủ được.
Như thể dây th/ần ki/nh căng suốt bao năm bỗng có khoảng trống để thả lỏng, lại sinh ra cảm giác không chân thực.
Cả đêm không chợp mắt.
Hôm nay Giang Ám Sinh không có lịch trình, công ty quản lý đặc biệt cho anh nghỉ một ngày vì hôm qua là sinh nhật.
Thế nên tôi cũng rảnh rỗi.
Đến tối, anh đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang từ phòng bước ra:
“Tôi ra ngoài một lát.”
Là vệ sĩ, tôi đương nhiên phải đi theo. Tôi lấy điện thoại định báo cáo thì anh vội ngăn:
“Không cần nói với chị Lý đâu, chúng ta chỉ ra ngoài một chút thôi, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Chị Lý là quản lý của anh, tối qua trước khi rời đi đã dặn tôi nếu có lịch ra ngoài phải báo trước.
Nhưng Giang Ám Sinh là khách thuê, anh nói thì tôi làm.
Tôi lái xe theo tuyến đường anh chỉ, vòng quanh thành phố một lượt.
Các màn hình quảng cáo lớn nhỏ đều là ảnh chúc mừng sinh nhật anh.
Một lần nữa tôi trực tiếp cảm nhận được mức độ nổi tiếng đến kinh ngạc của anh.
Cuối cùng, xe dừng ven đường, Giang Ám Sinh bước xuống.
“An Tẫn, chụp giúp tôi một tấm được không?”
Anh đứng dưới tấm biển quảng cáo khổng lồ ở trung tâm thành phố, mặc áo thun trắng đơn giản, không trang điểm,
mũ và khẩu trang che gần hết, chỉ lộ đôi mắt và hàng lông mày.
Trên màn hình là phiên bản ngôi sao tỏa sáng rực rỡ của anh trên sân khấu.
Tôi giơ điện thoại, để cả hai “phiên bản” của anh lọt vào khung hình.
Trên đường về, Giang Ám Sinh cười cong mắt, đăng ngay tấm hình vừa chụp lên mạng xã hội, trông tâm trạng rất tốt.
Cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên đột ngột, anh nhìn số gọi đến, sắc mặt lập tức thay đổi,
cúp máy như đối diện với kẻ th/ù.
Điện thoại lại reo, anh lại tắt.
Hết lần này tới lần khác, đối phương vẫn bám riết, gọi tiếp.
Giang Ám Sinh môi tái nhợt, tắt ng/uồn máy.
Tình trạng của anh lúc này rõ ràng bất thường.
Về đến nhà, Giang Ám Sinh vào phòng ngủ, không bước ra nữa.
Nửa đêm, tôi ngửi thấy mùi m/áu trong không khí.
Khi tôi đ/á bật cửa phòng ngủ, cảnh tượng trước mắt khiến tim tôi khựng lại:
Giang Ám Sinh đã c/ắt cổ tay.