2.
Làm thêm giờ khuya.
Khi ngẩng nhìn thì văn phòng đã rỗng.
Đúng lúc chuẩn bị ra về thì góc hẻo lánh của văn phòng truyền âm thanh xạc.
Là chuột hay gián thế?
Tôi tay cầm tệp trình ký định đi nó.
Nhưng thứ chính x/á/c con màu tuyền.
Tay giữa trung.
Đôi giống hạt của con vào tôi.
Tôi lắc đầu, làm sao nhìn thấy s/át ý trong của con thế nhỉ?
Nhất định do tăng ca quá mà bị giác rồi.
Tôi lúng túng thu tay lại.
Con màu dài khoảng nửa mét, trên hai chỗ hai cái sừng.
Tôi nghe người lớn nói đ/ộc.
Nó chắc hẳn của ai đó.
Gần đây thời tiết lạnh lạnh mà sao?
Tôi định mang về nhà ngày mai công ty sẽ hỏi xem ai chủ nhân của nó.
Tôi nói với con trên đất: “Tiểu trời lạnh lắm, về nhà với chị nhé.”
Tăng ca nhiều nên bạo dạn hơn.
Dường thấy gật với mình, biểu hiện tự hào, nói: “Được”.
Tôi đưa tay ra, sợ nguy hiểm mà bò bàn tay rồi bò tay tôi, sau thế bò vào túi áo khoác của tôi.
Thật con linh tính mà.
3.
Về nhà, và con lớn nhỏ.
Bánh mì ăn, ăn.
Tôi tra Baidu nhìn lâu, từ hứng sang mỏi.
Cho mà nên cứ để mặc kệ cứ ghế sô pha gà gật.
Bỏ đi, ngày, ch*t đói được.
Ngày mai mau chóng chủ được.
Nhưng sao khi đưa ít bò trong Hamburger gần thì con đang cuộn duỗi người ra, đôi hai hạt sáng rồi bò gần.
“Em cái này à?” dường nhìn thấy được vẻ mong chờ trên khuôn nó, chuyện xảy ra thế này?
Hình con gật đầu.
Có thích hợp, sao hamburger được?
Ôi, trọng điểm.
Trọng điểm sao con gật đầu?
Cái lúc lúc xuống, miệng lè lưỡi, chắc trùng hợp thôi.
Tôi miếng bò đưa nó, ngậm rồi nuốt lấy.
Tôi miếng khác, nuốt.
Hết miếng này miếng khác, cún, vị thật.
Nhưng khi ứng thì con đã xong miếng trong cái hamburger của rồi.
"Tiểu xà x/ấu tính, đều em rồi, chị được sao.”
Tôi gặm miếng bánh mì lại, vừa vừa oán trách nó.
Không ngờ lúc con phấn thì bây giờ cơ cứng đờ, sau buồn bã bò về ghế sô pha rồi cuộn lại.
Tôi bắt gặp trong ánh tia ranh giống đang nói: mất hứng.”
Rắn, hóa ra loài vật tình phong phú thế à?