A Mạch tòng quân

Chương 18: Tạm thích ứng

01/04/2025 15:44

Chương 18: Tạm ứng

Lục mặc lửa tăng lên, soạt tiếng, bội ki/ếm rút đặt quát: “Nói mau! Là kẻ tiếp khiến quan dám gi*t?”

Mũi ki/ếm lẽo chạm cổ họng, ngoan hàm răng, “Không nguyên khác, việc tình đại, thỉnh nhân…” đây đảo đứng trướng.

Lục ngẩn ra, tượng vậy.

“Đại hắn…” Quan kêu lên.

Lục hiệu họ lặng, chăm chú Mạch.

A khắc mấu niệm Cương. khẽ mỉm khiêu khích “Đại quan bẩm báo. lui tâm, trói lại.”

Lục khích tướng, cười “Chẳng Nói phẩy đuổi đó quay âm “Nói, sai ta? hôm nay gì?”

A thoáng sửng sốt, lập tức hàm dẫn dắt khiến mình Nghĩa. hừ song giữ cười thong dong trước, “Đại do, việc liên lớn, thỉnh đi căn nguyên đó.”

Lục bỗng chột dạ, nhưng cười “Từ nào? bằng Ngươi khai ra, sai quan, đừng trách tình.”

A tĩnh thản nói:“Đại số việc chắc x/ấu, Đại số việc.”

Lục lùng cười nhạo đừng vẻ huyền bí lừa ta. Nói ra, đường sống, lập tức kêu lôi ch/ém. Đừng tránh pháp.”

A “Đại biết?”

Lục nhàng vuốt ve lưỡi ki/ếm, đầu nhảm thôi, mau khai ra!”

A cúi đầu mặc lát, tức hắn: “Đại kia cạnh quân?”

Lời khiến kinh sợ, thâm Mạch.

A thản cười “Có hội hẳn Mạch. tin Lý phó tướng. gia mình tới, Lý phó an bài.” cười cười mặc đi lâu, nhưng ái, tới đây không?”

Lục mặc suy đầu.

A cười “Là tùy hứng tu tính. dám dối mình diện âm nhu, nữ khí, phần mến, tối hôm nay nổi địa x/ấu nh/ục Mạch.”

Nếu kề mắt, biên soạn rõ, đây giả nam sủng hơn. Nhưng tới nước quản vậy.

Lục tin Mạch: “Ý là…”

“Đại nhân!” c/ắt ngang lời, “Có số việc toạc ra.” cái vẻ kinh ngạc người, tội thoát, nhưng tới xử Ngài tới tu tính, nhưng b/ắt n/ạt, đó ch/ém đây?”

Lục sắc. thu nhận niên cận vệ, đây ai biết. việc phiền toái. Đội đây thấy, bình, nổi mình bây giờ?

A bối rối, khốn quẫn, bồi “Vừa cậy nhờ đi sinh, đó lâm đôi đường. Việc hẳn tốt.”

Lục thêm âm u, bội ki/ếm, xử. nheo dạng tuy tím, song dấu vẻ tú, niên hương vị nữ nhu nhược, khiến nam nảy ý.

Gi*t thả thả cầm củ khoai nướng bỏng rẫy phiền n/ão, nổi nào. lâu, “Người đâu!”

Ngoài trướng, cái, phân phó: “Trước áp giải chờ hừng tái thẩm.”

Hai lôi đi rõ suy trực tiếp đi về phía “Đại việc thỉnh sinh, chắc chắn biện thỏa đáng.”

Lục thầm đi cầu kính, chẳng đi cục cưng phạm về phía phất phất dẫn “Không hắn, trông cẩn thận.”

A câu thở nhõm, tin rạng đi hy vọng Tĩnh niệm tình mạng.

Sắc sáng, kịp ăn điểm đi Tĩnh.

Từ Tĩnh đêm luôn trướng bàn sự, đi nằm, mơ màng màng, tìm. Vừa đứng đó úy lần, nhưng thường sớm tới đây gì? Tĩnh thâm kinh ngạc, nhưng mảy may điều chi, “Không úy phu gì?”

Lục xử, nào, trực tiếp nam sủng cân nhắc cân nhắc “Không không?”

Nghe Tĩnh nhớ Tĩnh vuốt râu gật úy việc không?”

Làm việc tốt! thầm nghĩ, dám gi*t, sao?

Lục khẽ chép miệng, ti chức.”

Từ Tĩnh kinh, bàn gi/ật mạnh mang sợi lời.

Hai giương nhau, mặc.

Lục bây giờ? Hắn cục cưng xử hắn, chó mèo trút đầu hắn, bao nhiêu đây?

Từ Tĩnh âu thầm kia chúng qu/an Chúng x/ấu chung đường sớm chúng cánh, hắn, về nào? Ai da, ơi giỏi rồi! xử nhau thôi!

Trong đổi.

Một lát sau, Tĩnh hồi thần, thấp Cương: “Ngươi cách xử chưa?”

Lục hồi đáp: “Vẫn chưa, biệt thỉnh bây giờ?”

Từ Tĩnh vuốt vuốt “Người gi*t.”

Lục thầm nghĩ, đương rồi.

Từ Tĩnh lướt thấp “Giáo úy điều biết, cận tình cẩn doanh. hắn, nhưng khúc mắc úy.”

Lục thầm nghĩ, kia chứ, kia đây xử không?”

Từ Tĩnh “Giáo úy rồi.”

Lục trừng mắt, hoặc rõ mình nào.

Từ Tĩnh giả dối cười thấp ẩn tình xử nào? Để hành ch/ém, nhưng về úy? úy việc dưới trướng không?”

Trên trán tầng về phía Tĩnh vái dài cái, gấp bây giờ? dạy ta.”

Từ Tĩnh vuốt thong thả đi “Chuyện bẩm báo thôi, phiền xử lý. Ngươi về xử kia nhau trêu đùa, ngờ lỡ ngộ thương trưởng.”

“Nhưng xử tử!” nói.

Từ Tĩnh bí hiểm nở “Cái úy quan tâm, phu biện pháp.”

Lục xoa trán, lĩnh mệnh vã đi ra.

Từ Tĩnh bóng dáng hấp nhủ ơi bản a.”

A xử kịp thẩm tra Tĩnh quỳ phòng sự. hé mở tờ Tĩnh viết đó chữ: “Bắc”.

Chương 19: Mũi nhọn [1]

[1]. Mũi nhọn: tình cảnh Chương kề sát mũi giáo. Đồng Chương tài năng bắt đầu bộc lộ, khiến vũ khí nhọn Nam Hạ.

Trong lĩnh cấp châu Dự, mở hội sự. thám hồi báo, Mạt nghỉ ngơi, hồi Tĩnh Dương, thẳng Châu.

Từ Mạt ngờ kích Tĩnh Dương, Thạch Đạt Xuân t/ự s*t thành, dần dần chuyển Chi. mỗi mở hội trì. Giữ lui tranh ngày. kiên quyết giữ nhưng số lãnh nay lớn, Châu tòa bốn vạn châu Dự, chờ ch*t, chi bằng rời mưu lôi kéo địch.

Trong tranh phân thắng bại.

Thương lãnh nhíu mi, xoa Thái Dương, đó về phía Tĩnh.

Từ Tĩnh mặc trước, tranh tới giờ, mặc, thản cười cãi tới cãi lui, biểu điều gì.

Thương thu hồi lùng lãnh, “Chẳng đường Chư vị sao?”

Đường đứng phía sau, “Ty chức khác.”

Xét về cấp úy, tư cách tham gia hội nhưng chú biệt phép tham gia. khí.

Thương nhìn Nghĩa, úy nói.”

Tuy lên, nhưng tin, Thái Hưng vây, mười vạn Chu Nhẫn bao vây bốn phía Thái họ lương thảo túc, vây khốn Thái Hưng lâu thế, giấu và tiếp lương Chúng giấu lương thảo hắn, mười vạn Chu Nhẫn tan.”

[2]. Kh/inh binh: nghĩa nhẹ; nghĩa lính trang nhẹ. Trong truyện hành Thái yếu tố nhanh, ngờ trang yếu tố trên.

Những ra, chư chấn thương thảo nghênh Mạc, nhưng động công.

Trong lóe quang, mặc cân nhắc đề ta.

Vẻ Tĩnh mặc, cửa, đấy, giữ mạng tuệ đi.

Đúng đẩy cửa, đứng cửa lớn: kế.”

Trên Tĩnh rốt cục mỉm vuốt râu chậm rãi đầu.

A quỳ gối cửa rõ ràng, tình mắt, đó mình bản tác dụng khả năng giữ mạng.

Thương nhíu mày, gặp, cái dạng này? Mặt mũi dập, toàn vấy m/áu.

nhận niên cận kinh ngạc thế. số vấy m/áu xuất so hôm nghiêm hoặc, nhưng nhịn xuống.

A tới người, trấn chân đi trong, bản phía Mạt khai phía biên giới Tĩnh tái kích trọng. thế, Tĩnh mang nhu lớn, tốc độ hành chậm. Bỏ gian họ Tĩnh ngơi hồi lực, Tĩnh thôi, khả năng tới này.” vị dưới Tĩnh đó ngón chuyển dọc Tĩnh dừng điểm tiếp: “Nếu chúng mai tương cách Thường Ngọc lén viện Tĩnh khả năng thu kết ngờ muốn.”

Đây mất buổi tối suy nghĩ. Lúc trước, tranh trong, cẩn cân nhắc “Bắc” Tĩnh viết lập tức ám Rất suy Tĩnh suy “Bắc” mạng tặng nàng. Đồng thử ra, cái chờ đợi phía ch/ém đầu.

Trong phòng tĩnh lặng tờ.

“Không được! Như hiểm! chúng hợp bốn vạn lực, đi kích được!” Một gã trung niên nói.

A cái, cười “Sợ Mạt họ Đại Hạ họ ba mươi vạn biên sớm dọa vỡ mật, dám công, họ chúng can dám kích Mạc.”

Thương mặc nói. rồ. Dùng bốn vạn lực Châu đi kích Mạc, trứng chọi đ/á. Nhưng rồ khiến kích động nhảy dựng lên.

A âm thầm quan sát tiếp dẫn dắt: Mạt thắng kiêu huống chi mười vạn lực Thái Khởi mươi vạn mã. Thường Ngọc lén viện Tĩnh Dương, Khởi chiếm Tĩnh Dương, lực tổn thất, lực mười lăm vạn, lưu phần lực Tĩnh Dương, cái bao nhiêu? Nhiều mười vạn!”

Phân tích kinh động khiến nửa chư phòng động tâm, tuy nhưng giờ công, quan ngờ kích Mạc, rửa s/ỉ nh/ục Tĩnh Dương.

“Làm càn!” bỗng mặt, nghiêm khắc chằm khiển trách: dám lôi mươi trượng ta!”

A kinh hãi, h/oảng về phía hàm chứa vuốt râu Binh sĩ cửa kéo bối rối c/ầu tha quên mất, ngây ngốc mặc sĩ kéo ngoài.

Xong mươi côn giấu diếm nữa. đầu trống rỗng, cái phía cái hình kêu thị sát, ngừa tay.

Binh sĩ kéo tới phòng sau, đặt chiếc ghế băng dài, đó đi cởi quần tới liều giãy dụa, song chân giữ cứng, động đậy. Tay đai lưng nàng. lặng người. Chính hỗn đó, “Bỏ x/ấu kia huynh chúng trực tiếp đừng cởi quần.”

Những lọt mạng. mình kích hốc nóng lên, nước trào ra, nhưng gắng mở to rơi lệ. Trong thầm m/ắng bát tổ tông tam ân thăm lượt. nhưng đầu ch*t.

Trương mình tròn cánh về phía mông giáng xuống. vốn đề sẵn đ/au, trượng mông mình ngoái trừng vấn đề, chóng kêu thảm gi/ật giật đó tiếp đ/á/nh.

Tiếng kêu thảm truyền phòng nghị, khiến đứng yên, mày đẹp nhăn lại.

Hội hành trưa xong. đi lo về phía đáng tiếc cái thấy.

Sau xong, Chi. Thân mang cơm canh tới, Tĩnh bàn ăn, mình đứng cạch.

A bữa bụng, ngửi mùi thức ăn, dạ kh/ống ch/ế réo ầm ĩ, bóp bụng, âm nữa.

Thương cái, cầm chiếc bao tay, thản “Ngươi gây gì?”

A cầu về phía tỏ vẻ đành khiếp lời: “Ta lỡ người.”

“Gi*t nào?” hỏi.

A dừng “Là trưởng.”

Sắc tức tăng vọt mắt, cười lá gan lớn, dám gi*t.”

A ngoan “Là ứ/c hi*p, nh/ục lỡ Tướng rốt cuộc sai chẳng bởi đẹp đáng vũ nhục giặc quốc, chơi này!”

Thương khẽ gi/ật quay đầu mày tím, khóe vương m/áu, vẻ quật cường mình.

“Thỉnh nam vẻ đẹp đẽ đáng vũ nhục thường thường không?”

Thương bản vốn dạng tuy nữ ái, nhưng bởi thường. niên diện ứ/c hi*p, niên cận cạnh chẳng tránh họ dễ. số đầu nếm cực. Nhưng chật vật đứng mặt, đành lòng. Huống chi vốn tài năng bộc tài năng, bắt đầu khởi hành đường Châu tuy cách che dấu, nhưng linh hoạt, giữ người.

Thương nghĩa người.”

A đôi ửng đỏ, “Ta hắn, nhưng biện khác.”

Thấy bộ dạng huấn nổi nữa, ngữ khí mặc nhưng khí từ “Mặc kệ quan ch/ém đầu thị chúng.”

A kinh, h/oảng Chi.

Chương 20: phong [1]

[1]. phong: tàng nghĩa ẩn dấu. Trong tàng phong ẩn dấu tài năng, gây chú khác.

Thương dạng nhịn khóe run “Song niệm tình mươi lưu nửa cái mạng ngươi, về lập chuộc tội.”

Trái tim quay về cũ, suy tiếp đầu m/ắng “Ta vào”, nhưng nuốt cúi đầu cụp đứng chỗ, thầm m/ắng “Có cách sao?”

Thương kêu phân phó: “Ngươi đi đi,” quét khắp nhíu mày, chán gh/ét “Nhớ thay bỏ quần áo bẩn thỉu đi.”

A chân đi đi lùng truyền tới: “Ta mươi côn đủ, thêm mươi côn may nhẹn được.”

A kinh nhảy dựng lên, quýnh quáng chạy ngoài.

Phía vang cười “Tiên vui thế?”

Từ Tĩnh lắc đầu: “Không có.”

Thương cười cái gì?”

Từ Tĩnh cười “Cười thịt mươi côn chạy vậy.”

Thương nhàng cười theo, đầu “Phải, côn kiêng kị khỏe mạnh thật, cây lúa tốt.”

Từ Tĩnh buông đũa, chuyển nghiêm túc, chằm nào?”

Thương thản “Có dùng.”

“Có dùng?”

Thương cằm: dùng.”

“Vậy trượng trách Tĩnh hỏi, khẽ nheo nheo mắt.

Thương nở trực tiếp vấn đề thay Tĩnh gắp ăn, tùy “Trước đây thôn trang kinh năm. năm, thôn trang hành lúa mạch, lạ, cây lúa mạch. cây lúa mình so khác, chăm tưới nước bón phân kết cây lúa đó vượt cây mùa hè, hẳn cây lúa khác. đắc ý, mẫu nhưng mẫu khích lệ vỗ đầu thở dài.”

Từ Tĩnh lặng nghe, đây đoán tứ dừng phối hợp “Sau đó sao?”

Thương cười giễu, “Sau đó trận gió lớn rừng thổi quật cây lúa kia.”

“Một cái cây gió to quật g/ãy?” Tĩnh hỏi.

Thương lời, cầm đũa thức ăn bàn, cười “Mời nếm thử món đầu bếp kinh biến.”

Từ Tĩnh âm thầm thường, thầm trình độ lảng kém. Tiểu nhọn bẻ g/ãy, gh/en gh/ét? Tĩnh bực, thưởng thức nhưng tình ép nàng? Tĩnh rõ, người, giác dấu ki/ếm vỏ? cái gì? Chẳng tích tụ tài sao?

“Tiên nào?” hỏi.

“Rất tốt!” Tĩnh hồi đáp.

Thương nở “Rất tốt?”

Từ Tĩnh đẩy ăn bàn ra, đó bản trải bàn, bản địa hình Dã Lang Câu, xem.”

……

A mặc hắc y nhuyễn giáp khái vạn phần, vốn nhưng nhếch bi ai, đôi chẳng mọng, cúi đầu vòng ôm khuỷu kia, thào nhỏ: giỏi lắm, kiên kiên kiên cường…..”.

Tại điểm suýt nh/ục, khóc. Khi lính đ/á/nh, khóc. Nhưng bây giờ, nguy hiểm khóc.

Trương trại y xin trị thương về, đẩy cửa bắt úp giường, cười “Tiểu nhà úp Thật yếu ớt.” Nói đi giường, mông cái.

A kêu hãi, nhảy giường, quay đầu đôi c/ăm tức Sinh.

Trương bừng kỳ quái, ngạc “Tiểu cơ à? Ôi! Ngươi là, biết, chẳng Mới mươi côn oán đâu?”

A ửng đỏ, tới tay, nhưng mươi côn, tuy trầy tróc thịt, nhưng khiến mông lên. Một cái mông được? Hơn kêu hãi đ/au, mông nàng.

Thấy nhiên, nở ra, quơ quơ cười “Xem vất xin y, cởi quần ra, giúp bôi th/uốc, làm, chờ hầu.”

A hoảng hốt, trắng, hoảng Sinh, há hốc lời.

Trương dáng cân nhắc bôi mông bôi mặt, trừng “Thế nào? Còn kén chọn bôi bôi mông.”

A giữ đai lưng bừng.

Trương phiền, “Không trách đâu Mạch! Ngươi nhiễu vậy? sai đi ngươi, đò/n bôi Ngươi kén chọn cái gì!”

Thấy hỏa, cười ca, mình bôi dám phiền ca.”

Trương bĩu môi, cười nhạo tiếng, cái sứ men xanh chẳng mình bôi bếp ki/ếm ăn, bao đấy. Mà quên đức hạnh bưng luôn vậy.”

A luôn mồm, phất phất tay, ghé sát kỹ rùng bản năng sờ sờ “Tiểu khả năng gây chuyện, phù trông vốn giờ giờ cái heo.”

A cười khổ, chờ đi ra, mở sứ, quệt bôi mặt, bôi cái nghĩ lau sạch bôi cái mông tím. Cả lọ bôi mông tầng dày, tỏa mùi nồng đượm, khiến vết roj hẳn giác nóng rát rồi.

Trương bao phòng bếp quay nhưng ngạc “Th/uốc đâu rồi?”

“Bôi rồi.” miếng lời.

Trương kinh ngạc, “Bôi mông sao?”

A mặt, gật đó cúi đầu chuyên ăn bao.

Trương dở dở giơ ngón cái về phía nhếch khóe khen: “Cao minh, minh. Cuối cái mông quý mặt.”

A nghẹn miếng bao họng, ho nửa phục, quay đầu cái, gì.

Trương đáng chê cười kể nghe, đầu đó bã, ảm Mông so quý giá hơn, nhưng rơi bi ai. xử vết mặt. Họa ra, thể, đẹp Trong giác bệ/nh tương liên. thuộc kinh phận quý, đắc phải, nhưng liên bản so mẫu phụ nhau lắm. Đôi phụ chê cười. cười lắc lắc lớn phụ bây giờ!

Đường tin về phủ[2] thành, cơ hội tuy nhưng cử động hề ngại, kỳ quái, nào. tình hình nhưng dối, đành tốt, bôi vết thương hữu dụng, đáng nữa, thôi.

[2]. Thủ phủ: tức trung thị. Thủ phủ Châu trung tòa này.

Mặc kinh ngạc, mươi côn thương tổn gân may chứ đừng so chẳng biệt. tuy tình thẳng, nhưng ng/u dốt, vẻ trốn tránh, sĩ thi hành hình tay. âm thầm an bài, tình thâm hậu, lưu tình. cân nhắc mặc kệ đó nào, mươi côn chú đừng lưu chứng. thị tốt, trăm ngàn đừng ta.”

Những chắp lễ lễ rồi.”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm