17.
Tôi ở trong bệ/nh thăm bà.
Tâm trạng đúng lắm, lo chuyện đó xảy ra.
Giang cũng tới.
Tôi biết từ khi nào thể hiện nào trước mặt nhưng rất vui mỗi khi đến.
Bà lấy kể rất tuổi thơ tôi.
Kể từ khi bị bệ/nh, hiếm khi vui vẻ vậy.
Vì vậy, bỏ những từ vốn muốn thuyết phục rời đi.
Nhưng biết đó do hay do xúc chính tôi.
Nhưng người tốt vậy, nên chút dây dưa tôi.
Tôi cúi nhìn người đàn ông xoăn nhét vào sổ, im hồi lâu.
Sau đó trong góc tim mình.
“Nám Nám à, con tiễn đi.”
Bà gọi tôi.
Giang nói cần, nhưng nhìn đôi mắt sáng ngời.
Thế hướng ánh mắt phía Tầm.
Quả nhiên, tai người đàn ông đỏ lên.
Giang sự rất dễ hổ.
Nhưng mà lẽ, sau thể nhìn nó nữa.
18.
Tôi theo đậu xe ngầm.
“Nếu còn tục đi theo nói chừng sự nhịn được mà bắt đó.”
Giang u/y nhưng trong mắt mang theo nụ cười: “Dù sao, vẫn mưu đồ làm đó.”
Tôi gật tục đi theo xe.
Cho khi xe.
Giang sửng "Em——"
Anh nhất thời chút trở kịp.
“Em, sự muốn Bà biết Chờ, chờ đã! Hay đợi ngày mai? Tôi dọn dẹp trước nhé! Trong chút tôi. ..”
“Muốn anh.”
“Bà biết.”
“Đây giao dịch nói từ ban đầu.”
Sắc đỏ mặt dần dần nhạt đi.
Anh nhìn dòng chữ màn hình điện thoại lặp vẻ hoài nghi: "Giao dịch?"
Tôi sợ nhìn vào mắt hối h/ận nên thể quay đi, tùy tiện gật đầu.
Xung quanh ai khác.
Thế dạn kiễng chân hôn Tầm.
Thân thể lập tức cứng đờ.
Nhưng quá thể hôn cằm ấy.
Tôi tùy tiện đặt vai thử lại.
Nhưng lần ngăn lại.
Đây lần tiên tức gi/ận.
“Thì nghĩ đây giao dịch à.”
Anh lẽ nhìn lâu trước khi tiếng.
Sau đó xe, ôm nói: mà Dạng Dạng, vẫn đủ.”
Trong xe đen, rõ tình mặt Tầm, mơ hồ nhìn đường nét ấy.
Anh tựa người phía ánh mắt nặng nhìn tôi.
Khí đ/áng s/ợ lợi hại.
Giây hơi thở nóng hổi vào bên cổ tôi.
Tôi siết ch/ặt quần áo đẩy chúng ra.
Ngược lại, động tác dừng lại.
Anh “Dạng Dạng, run lên.”
Rõ cười, nhưng vẻ cùng buồn bã.
Anh cúi xuống tựa vào vai thở dài: “Như được đâu nha.”
Tôi hoảng thể giải thích được.
Giống đứa trẻ chột dạ vì làm đó sai trái.
Nhưng chưa kịp làm thêm thì đứng dậy.
Anh đẩy nói: “Trở đi. Bên cạnh thể ai được.”
Tôi đứng yên nhìn chằm chằm vào bướng bỉnh.
Thế bị chọc lên:
“Sao thế, sự muốn mà Dạng Dạng à, lần quả chút tức đó.”
“Cho nên trước tự mình dỗ dành bản xong, thể gặp nữa.”
Rõ cười.
Nhưng giọng nói r/un r/ẩy, hai mắt hoàn toàn đỏ bừng.
Trong lòng thở lợi hại, mức thể thở được.
Nhưng vốn nên này.
Vì cố gắng hết sức mỉm nói bằng ngôn ngữ tay:
“Tôi trả toàn bộ số tiền anh.”