Tiền bị cư/ớp mất, tôi ở đồn cảnh sát khóc gần như cả đêm, mắt sưng húp.
Hôm sau, cảnh sát Trần thấy tội nghiệp liền đưa tôi năm mươi tệ - số tiền cuối cùng trên người ông.
Ông ấy thấy tôi trông còn nhỏ, trắng trẻo, ăn mặc tử tế, bèn hỏi có muốn gọi người nhà đến đón không.
Tôi mím môi, giọng nghẹn ngào: "Thôi ạ."
May sao họ không tra hỏi kỹ ng/uồn gốc số tiền.
Năm mươi tệ thời đó không phải ít.
Tôi thầm hứa khi ki/ếm được tiền sẽ trả lại cho chú cảnh sát.
Tôi nắm ch/ặt đồng xu, đi vòng quanh bốt điện thoại vài lần, cố nhịn không gọi cho Lục Tẫn Liệt.
Sau này anh ấy sẽ ở bên người khác, sẽ tổ chức một đám cưới lộng lẫy cho người đó, có khi nhìn thấy tôi còn chẳng buồn liếc mắt.
Tôi chỉ là bia đỡ đạn của nam chính mà thôi.
Càng nghĩ càng tức, đôi mắt sưng đỏ của tôi lại rưng rưng.
Lục Tẫn Liệt chỉ hơn tôi một hai tuổi, cùng quê.
Bố mẹ ly hôn, tôi sống nương nhờ nhà chú nhưng hay bị đ/á/nh đ/ập.
Thế là trốn theo anh ra thành phố ki/ếm sống.
Ban đầu định trốn vé đi tàu, sau bị bắt, Lục Tẫn Liệt đã trả tiền vé cho tôi.
Cứ thế, tôi theo anh ấy đến thành phố lớn.
Tôi nhận anh làm đại ca, lẽo đẽo theo sau để ăn uống, ở ké.
Thậm chí còn cùng anh ấy ra công trường làm việc.
Lúc đó chúng tôi không có tiền, ở trong ký túc xá công trường.
Một phòng có nhiều người ở chung, tôi không dám ngủ một mình, nửa đêm bò lên giường Lục Tẫn Liệt.
Anh ít nói nhưng chẳng đẩy tôi ra, ôm lấy thân hình g/ầy guộc rồi kéo chăn đắp cho.
Tựa vào lòng anh, tôi thấy an tâm lạ thường.
Tiếng ngáy từ khắp nơi trong đêm cũng không còn đ/áng s/ợ nữa.
Tôi giang tay giang chân ôm ch/ặt lấy anh.
Lục Tẫn Liệt thở dài đầy bực dọc.
Tôi vội nịnh nọt: "Đại ca, lãnh lương em trả anh liền."
Anh im lặng.
Vì ngoại hình ưa nhìn, tôi thường bị mấy tên du côn trên công trường trêu ghẹo thô tục.
Lục Tẫn Liệt dù mới lớn nhưng cao to, chỉ cần nghe thấy câu nào khiếm nhã là lao vào đ/á/nh nhau.
Có lần bị đám đông hạ gục nhưng đối phương cũng chẳng khá hơn, sau này chỉ dám liếc nhìn tôi với ánh mắt d/âm đãng.
Tôi thấy gh/ê t/ởm vô cùng.
Sự liều mạng của Lục Tẫn Liệt đã khiến anh ấy nổi danh khắp công trường.
Không lâu sau, những kẻ từng trêu tôi đều bỏ đi, nghe đâu do đ/á/nh nhau lúc say xỉn mà tàn phế.
Tôi chẳng quan tâm cũng chẳng để ý.
Làm nửa tháng, dù công việc của tôi thường có Lục Tẫn Liệt giúp đỡ, nhưng tôi vẫn mệt đến phát bệ/nh, và số tiền tiết kiệm ít ỏi của Lục Tẫn Liệt cũng tiêu tan hết cho th/uốc thang.
Lúc đó Lục Tẫn Liệt cũng còn nhỏ, lặng lẽ đưa tôi đến nơi khác, thuê một căn nhà nhỏ.
Ban ngày anh ấy đi làm, tối lại cùng mấy tên xã hội đen đi đòi n/ợ thuê.
Còn tôi ở nhà giặt giũ nấu nướng.
Ngày nào tôi cũng thấp thỏm, sợ Lục Tẫn Liệt gặp chuyện bất trắc, không còn ai nuôi tôi ăn, nuôi tôi ở, còn m/ua quần áo cho tôi.
Ôi, tôi thật ích kỷ, suy cho cùng chỉ lo cho bản thân.
Tối về, vai và lưng anh lại có thêm vết thương.
Vừa bôi th/uốc tôi vừa rơm rớm nước mắt: "Em xót lắm."
Lục Tẫn Liệt nhìn thẳng mắt tôi.
Tôi vô thức cắn môi, vội vàng nhấn mạnh: "Thật mà!"
Anh quay đi, "Ừ" một tiếng rồi bảo: "Không sao."
Với anh đó chỉ là vết thương nhỏ.
Bàn tay mềm mại của tôi chạm vào lưng anh ấy bôi th/uốc, lập tức khiến da thịt anh ấy nóng lên.
Lục Tẫn Liệt hơi nhíu mày, khép ch/ặt đôi chân lại.