Từ hôm đó, cả trường đều thấy tôi né Lâm Tham Thương như né tà.
Gặp hắn là quay đầu đi hướng khác, như gặp phải Diêm Vương sống.
Đám đàn em thắc mắc: "Quyền ca, sợ gì hắn, xử hắn đi!"
Tôi thấy bọn chúng đúng là chẳng hiểu gì.
Lúc tôi hung hăng thì bảo dừng, lúc tôi dừng rồi lại bảo đ/á/nh.
Thế là tôi đ/ấm cho một thằng một trận.
Từ đó, cả bọn cũng sợ hắn như tôi.
Lâm Tham Thương bỗng trở thành người mà cả đám "anh chị" trong trường đều phải dè chừng.
Trên bảng tỏ tình, có người đùa rằng hai đứa tôi trông như vừa chia tay.
Tôi tức đi/ên — chia tay cái gì chứ, có yêu bao giờ đâu!
Lại có kẻ than "cặp đôi mình ship kết cục buồn gh/ê."
Đúng là rảnh rỗi quá sinh chuyện.
Còn hắn vẫn bình thản như không:
Vẫn ngồi đầu bảng, vẫn đọc sách, vẫn bộ đồng phục cũ sờn, vẫn đi chiếc xe đạp cà tàng đến tr/ộm cũng chê.
Cuộc sống tôi dường như lại trở về những ngày trước khi Lâm Tham Thương chuyển trường đến.
Thời gian trôi nhanh, thoắt cái đã đến kỳ nghỉ đông.