Tiếng chuông reo.
Trần Vũ đứng dậy chuẩn bị về lớp, trước khi đi, anh ấy liếc qua tôi rồi cúi người hôn lên môi Hạo Nhiên.
Mặt Hạo Nhiên đỏ ửng, nó đ/á/nh nhẹ vào vai Trần Vũ, nói nhỏ đủ để cho tôi nghe thấy:
"Anh kì quá à. Anh Hiên nhìn thấy thì làm sao đây?"
"Thì sao?" Trần Vũ lại hôn lên má Hạo Nhiên, đôi mắt cứ chốc chốc lại liếc sang nhìn tôi như khiêu khích "Cứ để cho cậu ta nhìn. Em là bạn trai tôi, tôi hôn thì làm sao?"
Hạo Nhiên x/ấu hổ thủ thỉ:
"Nhưng mà anh Hiên thích anh mà. Em trở thành bạn trai anh đã kì rồi, còn hôn hít trước mặt anh Hiên nữa, sợ anh ấy đ/au lòng."
"Kệ đi." Trần Vũ bảo "Có đ/au lòng thì kệ cậu ta, anh không thích loại người mưu mô giả tạo ấy."
Hạo Nhiên vội bịt miệng Trần Vũ, giả vờ lo lắng nhìn qua chỗ tôi. Tôi yên lặng thu gọn mấy quyển vở đặt lên bàn, không nhìn họ, nhưng những gì họ nói tôi đều nghe thấy rõ mồn một.
Trần An đi ngang qua chỗ tôi, không biết vì sao lại bực mình, đ/á cái quyển vở của tôi văng ra xa.
Tôi lầm lũi bước đến nhặt nó lên.
Trần An lườm lườm tôi, đột nhiên túm lấy cánh tay tôi giơ ra trước mặt cậu ta. Trên mu bàn tay tôi một mảng đỏ ửng phồng rộp lên, bọt nước nổi li ti, làm sưng lây sang các ngón tay. Trần An cau mày, vừa khẽ chạm vào tôi đã rên rỉ kêu đ/au, vội gi/ật tay lại muốn giấu ra sau lưng nhưng Trần An nắm ch/ặt lấy cổ tay tôi, không giằng ra được.
"Cậu bị bỏng rồi." Trần An nói "Sao lại không cẩn thận gì vậy, làm có chút chuyện cũng gây thương tích nữa."
Tôi mím môi, ra sức gạt tay cậu ta ra, không nhịn nổi nữa bực mình bảo:
"Khỏi ra vẻ, vết thương này là do cậu làm ra chứ ai!"
Rõ ràng là do cậu gây ra, thế mà lại lên giọng dạy dỗ tôi như tất cả đều là lỗi của tôi vậy.
Trần An sững sờ.
Tôi quay người bước ra khỏi lớp. Khi rời đi còn lén đưa tay gạt nước mắt, cắn răng không khóc, nhưng vết thương trên tay đ/au đến mức phải hít hà vài hơi.
Trần An không đuổi theo. Tôi đóng cửa lớp lại rồi đi xuống phòng y tế.