Nhiệt độ hạ xuống rất nhanh, tựa như chỉ một đêm đã chuyển sang đông.

Thời gian cũng trôi nhanh chóng, thoáng cái đã đến đêm giao thừa.

Tôi chỉ có một thân một mình, đến cả điện thoại chúc Tết cũng không biết gọi cho ai.

Nhà cửa lạnh lẽo, tôi ngồi đối diện với mâm cơm đã ng/uội ngắt, ánh mắt đờ đẫn nhìn vào chiếc ghế trống đối diện.

Chương trình Tết không hứng thú xem, tôi đặt đũa xuống, lơ đãng lướt điện thoại, tìm ki/ếm tin tức về quốc gia mà Giang Dực đang ở.

Các báo cáo về bệ/nh truyền nhiễm rất ít, căn bản không tra được thông tin hữu ích nào.

Bực bội, tôi úp điện thoại xuống bàn, nhưng chuông bỗng vang lên.

Trái tim lập tức như ngừng đ/ập.

Lại thấy cái tên quen thuộc hiện trên màn hình, tôi siết ch/ặt điện thoại, đầu ngón tay r/un r/ẩy trượt mấy lần mới bắt máy thành công.

"Tiểu Dực? Em có ổn không?"

Một giây chờ đợi câu trả lời dài tựa vô tận.

Nhưng âm thanh vang lên đầu dây bên kia không phải là giọng của Giang Dực.

"Là anh Chu phải không? Tôi là đồng nghiệp của bác sĩ Giang. Hiện anh ấy không thể nói được, nhưng hôm nay là giao thừa ở trong nước, anh ấy rất nhớ anh nên nhờ tôi chúc anh năm mới vui vẻ. À, anh Chu này, tôi không tính nhầm giờ chứ?"

Tiếng chuông điểm đúng giờ vang lên, đầu óc tôi như n/ổ tung cùng những bông pháo hoa năm mới.

"Nghĩa là sao? Không thể nói là thế nào? Giang Dực sao rồi? Cậu ấy bị lây nhiễm rồi phải không!"

Một loạt câu hỏi dồn dập gấp gáp, người kia bị hỏi choáng váng.

"Không, không có đâu, chỉ là cổ họng có chút vấn đề, bệ/nh nhỏ thôi, anh đừng sốt ruột."

"Đưa máy cho Giang Dực đi."

Giữa mùa đông giá rét, tôi sốt ruột đổ mồ hôi, cởi nút áo đi loanh quanh trong phòng khách, "Làm ơn đi, tôi chỉ muốn x/á/c nhận tình trạng sức khỏe của cậu ấy."

Người kia ấp úng: "Anh Chu, cậu ấy thật sự không sao mà."

"Đưa máy cho cậu ấy!"

"... Bác sĩ Giang đang hôn mê, đang truyền dịch vì sốt cao."

Tôi đ/á đổ ghế, bực tức phẫn nộ trong bất lực.

"Thế này mà gọi là không sao? Các anh định giấu đến khi nào? Đợi đến khi người ta ch*t rồi mới báo cho tôi đi dự đám tang sao!"

Nói xong tôi cũng thấy xui xẻo, giơ tay tự t/át mình một cái.

"Mẹ kiếp, tôi nói bậy đấy."

Người kia bất đắc dĩ nói: "Anh Chu à, không phải tôi cố tình giấu, mà là Giang Dực không cho tôi nói với anh, sợ anh lo lắng."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm