Dấu Ấn Bị Xóa Bỏ

Chương 5

17/08/2025 22:35

Tay tôi run run kéo cổ áo xuống, l/ột miếng dán cách ly trên sau gáy.

Dưới ánh đèn sáng trưng, tuyến pheromone đã bị tổn thương hiện rõ mồn một.

“Quan Thịnh, em từng có một mối tình rất tệ… Một tuần trước vừa phẫu thuật xóa bỏ vết đ/á/nh dấu ở tuyến pheromone.

Là bạn đời hợp pháp, em nghĩ mình nên nói thật với anh."

Tôi hiểu rằng không phải Alpha nào cũng chấp nhận một Omega không còn nguyên vẹn.

Quan Thịnh không nói gì.

Anh chỉ đứng lên, cẩn thận giúp tôi dán lại miếng dán.

“Lục Trường Ninh, đây không phải lỗi của em. Lỗi là ở người khiến em phải đ/au như vậy.”

Giữa màn đêm tĩnh mịch, giọng anh nhẹ như gió, như đang từng chút từng chút xoa dịu nỗi đ/au bị ch/ôn sâu trong lòng tôi.

Suốt từ sau ca phẫu thuật đến giờ, chưa từng có ai hỏi tôi: "Có đ/au không?"

“Lục Trường Ninh, anh chưa từng yêu ai, cũng chưa từng có kinh nghiệm ở khía cạnh tình cảm.” Giọng nói trầm thấp của anh vang lên, c/ắt đ/ứt dòng suy nghĩ của tôi.

“Cha mẹ anh mất từ rất sớm, trong nhà chỉ còn lại một mình anh. Anh chỉ có chút tiền, cũng không có sở thích gì đặc biệt.”

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, trong lòng vừa nhẹ nhõng lại vừa đ/au đớn, cảm xúc dâng lên đến mức khó phân biệt được, là chua xót, là cảm động hay là... điều gì khác.

“Quan Thịnh, cuộc sống về sau mong anh chiếu cố em nhiều hơn.”

" Được, sau này cũng nhờ em giúp đỡ."

7

Chuyển đến Nam Dương Tinh được một tuần, tôi nhận được cuộc gọi từ người bạn thân – Lộc Chỉ.

Cậu ấy m/ắng Phó Ẩn một trận tơi bời, xả gi/ận thay cho tôi.

“Cái tên Omega đó còn chẳng bằng một góc của cậu! Phó Ẩn đúng là đồ ng/u si hết th/uốc chữa!”

Tôi biết vì sao cậu ấy lại gọi cho tôi vào hôm nay.

Hôm nay là ngày cưới của Phó Ẩn.

Nhà họ Phó là gia tộc danh giá bậc nhất tại Thủ Đô Tinh, tin tức tràn ngập trên mọi phương tiện truyền thông.

Qua màn hình TV, tôi nhìn thấy một Omega có gương mặt thanh tú, đôi mắt ánh lên vẻ hạnh phúc.

Còn Phó Ẩn, anh nhẹ nhàng đeo nhẫn cho cậu ta, ánh mắt vốn lạnh lùng nay lại nhuốm chút dịu dàng.

Chua xót, tủi thân, buồn bã đồng loạt cuộn trào lên trong lồng ng/ực.

Trái tim như bị sát muối, nặng trĩu.

Tôi khẽ c/ắt lời Lộc Chỉ:

“Về sau… đừng nhắc đến anh ta nữa.”

Đầu dây bên kia trầm mặc vài giây.

“Trường Ninh, cậu có thể buông được như vậy, tớ mừng thay cho cậu.

Bỏ ra sáu năm để nhìn rõ một người, không lỗ đâu.”

Quan Thịnh cầm điều khiển chuyển kênh, sau đó lặng lẽ đưa tôi một hộp khăn giấy, rồi quay người về phòng.

Sau bữa trưa, Quan Thịnh rủ tôi đến nông trại của anh chơi.

Bầu trời trong xanh, mây trắng bồng bềnh, đồng cỏ trải dài như tấm thảm lục bảo vô tận.

Từng đàn cừu trắng như ngọc rải rác khắp nơi, đẹp tựa một bức tranh sơn dầu sống động.

Quan Thịnh đưa cho tôi một cây roj chăn cừu:

“Muốn thử không?”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm