Tôi chơi vài ván bi-a với rồi thôi. Người mồ hôi dính nhớp thật chịu, về phòng suối nước trước, dặn Văn khi nào ăn cơm thì tới gọi.
Hơi nước bốc lên nghi tắm. Nhiệt độ vừa phải, dựa đôi chân thon ngập trong làn nước gợn sóng. Da trắng, lông mỏng, cứ như chân gái. Dài và thẳng tắp.
Nghĩ vậy, mép cười. Lau khô người, khoác áo rồi ườn trên giường dáng chụp vài Nốt ruồi trên cũng lọt ống kính. Chọn tấm đẹp nhất, bấm gửi.
Điện thoại vụt sáng: [...]
Tôi huýt sáo rút lại tin nhắn: [Nhầm người.]
Bên kia im bặt. Có lẽ đang ở chỗ đông người.
Vài phút sau. AAA. Bi/ến th/ái thích giám sát: gửi cho ai?]
[Là người thích hả?]
[Đừng thích ai được không?]
[Anh hư quá, cần được dạy dỗ đấy.]
[Anh của em mà.]
Câu cuối nhuốm màu ám ảnh bệ/nh hoạn. đang trả lời thì bên ngoài lên tiếng gõ của.
Văn đứng ngoài cửa, khớp ngón tay trắng bệch khung cửa. Ánh mắt cậu ấy quét qua áo khoác của tôi, đọng lại trong đó vạn thứ tình cảm hỗn độn.
"Có việc gì?" ngây thơ hỏi.
Giọng cậu ấy khàn đặc: Hiển."
Tôi tưởng hắn sẽ làm như tin nhắn khi nãy. Ai ngờ chỉ lạnh bảo xuống Ờ, được. Công sức buộc cái nơ dễ này vô dụng.
"Tôi thay đồ xong xuống ngay."
Định đóng thì cậu ấy chặn lại, thản nhiên: "Ngoài này lạnh. đợi."
Tôi để cậu ấy Cậu ngồi phịch xuống ghế mây, mắt dán từng cử động của khẩy, cầm phòng thay đồ.