Hỏng Rồi, Con Hoang Lại Là Con Ruột

Chương 14

25/02/2025 17:47

Tối qua có lẽ Quý mệt nên ngủ tận chiều.

Tôi vừa trả xong email, quay thấy ngái ngủ.

"Ăn không?"

"Ăn chứ, đói."

Chẳng biết chìa khóa nhà Quý đ/á/nh bao nhiêu cái - bếp, chuyên dọn dẹp, chuyển dinh dưỡng... mỗi chiếc.

Từng lẽ điệp viên.

Im ắng làm xong lại yên biến mất.

Cách ăn uống Quý hoàn trái cách, rất thanh lịch.

Đang chậm rãi, chợt hỏi: "Sao từ chối công đó?"

Miếng ngó trượt khỏi đũa.

Gắp lên, lại rơi.

Quý nhẹ nhàng gắp miếng ngó bỏ vào bát tôi.

Tôi cúi nhồm nhoàm:

"Anh thấy rồi hả?"

"Ừ."

"Đột nhiên thấy để tìm khác hợp lý hơn."

"Đừng tìm nữa, em nghĩ nuôi nổi em sao?"

"Biết nằm yên há miệng chờ nuôi."

Tôi trả dứt khoát, ngẩng mặt tươi nhưng ngờ thấy mày chau lại.

"Thì ra em chỉ cho vui?"

"Đương nhiên phải." Ánh mắt chăm chú đinh vào tôi, gương mặt thản hồ tĩnh lặng, "Tôi chỉ sợ... em mới đùa."

Tôi xúc muỗng cơm nhét đầy bắt giọng điệu nhè:

"Đương nhiên phải."

Sau ăn, viên dọn từ đâu xuất hiện, nhanh chớp rửa bát rồi biến mất tăm.

"Năng lực làm thật thể chê."

Tôi thán phục thốt lên.

Nhân viên giỏi thế, bản thân Quý chắc chắn càng đáng nể.

Người này trở thành chủ Quý gia, sao có thể xuất chúng được?

Nhưng cũng lắm nhỉ?

Nghĩ triết lý "sống hối tiếc", hít hỏi:

"Quý Khôi, rốt cuộc em cái gì? Dù sao em cũng cùng thế giới."

"...Em phải con sao?"

"Không phải đó!... Ý cùng vòng tròn xã hội cấp."

"Hồi học kỹ năng ngốc kia phung phí liệu, nấu đồ ăn cám heo còn tự mãn. Em nghĩ cùng phe chúng sao?"

Anh nhắc chuyện năm nhất, khi phải xoay sở dọn đống độn.

Bốn năm qua Quý rồng thấy thấy đuôi, đó trong số ít lần chúng gặp gỡ, ngờ còn nhớ.

"Tôi hơi thở đời thường em."

Tôi đầu:

"Em chỉ tồn tại thôi."

Quý ôm vào lòng, giọng ấm áp:

"Ba tháng ở bên em khoảng thời gian nhẹ nhàng nhất đời tôi."

Trong khoảnh khắc, số hình ảnh hiện về: Những vết thương chồng chất anh, câu thản "Có lẽ ch*t ở đó"...

Có lẽ, tất cả chúng ta đều chỉ cố tồn tại.

"Nhưng em yên tâm, này còn nguy hiểm Bố trước gi/ận dữ chính âm loại bỏ ngành kinh doanh đình."

"Nhưng cãi nhau bố tận hai lần?"

"À, lần thứ hai vì Sơ. Vì cái hôn ước do trưởng bối đoạt. Hồi nhỏ b/ắt c/óc, ông nội cậu ấy đỡ đạn cho anh. Lần trước bay..."

Đột nhiên tiếp.

Không phân biệt chuyện hay x/é lại vết thương lòng.

Tôi ngắt lời:

"Quý Khôi, bác ba tháng có thể... làm 'chuyện rồi đúng không?"

Anh đột ngột ngừng lời, mỉm xoa tôi:

"Đừng quyến rũ anh."

"Sao Bác đồng mà?"

Nụ tắt gương mặt anh:

"Em nghiêm túc đấy?"

"Đương nhiên."

Yết Quý lăn nhẹ, ánh mắt chìm vào bóng tối.

Ánh nhìn lướt qua bụng tôi, rồi đầu:

"Anh phải thú hoang."

Tôi cúi gằm mặt, má đỏ rực:

"Nhưng em có."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm