“Thầy Đan Gia, trong giếng thật sự có người, ngài có thấy không?”

Giang Hạo Ngôn chặn Đan Gia lại, nhưng Đan Gia lắc đầu.

“Không có đâu, dưới gốc cây ánh sáng lập lòe, thí chủ nhìn lầm rồi chăng?”

Giang Hạo Ngôn liếc mắt ra hiệu với tôi. Anh ta tranh thủ câu giờ Đan Gia, tôi quay người chạy lại bên giếng, nắm lấy bàn tay trắng bệch kia.

Tôi dùng hết sức kéo lên, một người phụ nữ ướt sũng bị tôi kéo nửa thân trên lên khỏi miệng giếng. Tóc cô ta ngắn, ướt nhẹp dính trên mặt che mất nửa bên.

Nhưng khuôn mặt ấy vẫn quen đến rợn người.

Tôi r/un r/ẩy đưa tay ra, vén mái tóc cô ta sang. Cô ta từ từ ngẩng đầu lên, nhe răng cười với tôi, đôi mắt khác màu dưới ánh mặt trời càng thêm nổi bật.

“Kiều Mặc Vũ, xuống đây với tôi đi.”

Tôi gi/ật mình. Cô ta là Phương Thiện, em gái Phương Lộ.

Tôi quay đầu định gọi Giang Hạo Ngôn, phát hiện lạt m/a Đan Gia đã biến mất tự lúc nào. Giang Hạo Ngôn mặt lạnh như tiền đứng phía sau lưng tôi.

“Giang Hạo Ngôn, cô ấy là Phương Thiện! Phương Thiện, sao cô lại ở đây?”

Giang Hạo Ngôn gật đầu, đột nhiên khóe miệng nhếch lên nở nụ cười q/uỷ dị.

“Tôi biết mà. Cô xuống đó hỏi cô ta đi, cô ta sẽ nói hết cho cô biết.”

Nói rồi hắn đẩy mạnh một cái. Tôi cảm nhận luồng lực cực mạnh xô tới, thân thể loạng choạng mất thăng bằng, ngã nhào xuống miệng giếng. Cánh tay trắng bệch của Phương Thiện vẫn siết ch/ặt lấy tôi, móng tay cắm sâu vào da thịt.

“Ha ha ha ha... Kiều Mặc Vũ, xuống đây với tôi đi!”

Theo tiếng cười chói tai quái dị, tôi ngửa mặt ngã phịch xuống nước.

Cái lạnh thấu xươ/ng cùng cảm giác trơn nhớt bao trùm lấy tôi. Tôi hít một hơi thật sâu, bật ngồi dậy. Vừa tỉnh dậy mới phát hiện mình đang nằm trên giường nhà nghỉ, chăn ẩm nặng trịch đ/è lồng ng/ực tôi nghẹt thở.

Tôi ngồi dậy, mơ màng liếc nhìn cửa sổ. Mặt trời xế bóng, ánh cam đỏ dần phủ lớp tro mờ, sắp lặn hẳn.

Chỉ một lát mà tôi đã ngủ say? Còn mơ thấy chuyện kỳ quái đến thế.

Tôi lau vội mồ hôi lạnh trên trán, vén chăn bước xuống giường ra ban công.

Từ ban công nhìn xuống, phía dưới chính là sân trong ngôi chùa bên cạnh.

Góc sân có cây bách xanh um, bên dưới là một cái giếng.

Tia nắng cuối cùng phản chiếu lên thành giếng. Một bàn tay trắng bệch đột ngột thò ra từ miệng giếng.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Xuyên Thành Omega Bị Mọi Người Ghét

Chương 19
Tôi xuyên vào một Omega cấp thấp bị ngàn người ghét, vạn người chán. Lúc này, nguyên chủ vừa bị cả thiên hạ chỉ trích vì chửi mắng Nguyên Lạc - nhân vật chính được cưng chiều, hiền lành tốt bụng. Nhìn những khuôn mặt đầy ghê tởm trước mặt. Tôi mệt mỏi cụp mắt. Không sao, tôi vốn là kẻ thờ ơ vô dụng. Gia đình bảo tôi cút đi, tôi lập tức tay không ra đi; Kỳ phát tình đến khiến người mềm nhũn ngứa ngáy, tôi cầm dao ăn hoa quả định cắt vào tuyến thể sau gáy, Nhân vật chính vu cáo tôi đẩy hắn xuống nước, tôi nhân cơ hội để mặc bản thân chìm vào đáy hồ... Tưởng rằng tất cả đều muốn sống chết không liên quan với tôi. Nhưng sau này, người nhà mang đủ thứ quà tặng đắt tiền đến trước mặt, cầu xin tôi liếc nhìn họ. Ngay cả Đoàn Thâm Dã - Alpha đỉnh cao ban đầu không muốn kết hôn với tôi cũng xông ra bảo vệ tôi từng tí một, nhe nanh dọa: "Các người lại làm phiền vợ tôi làm gì nữa!"
1.22 K
5 Trúc mã ghét Omega Chương 13
8 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)
11 Song Sinh Tử Mệnh Chương 13

Mới cập nhật

Xem thêm