14
Tôi ch*t lặng, kinh ngạc ngẩng đầu.
Anh… ấy vừa nói cơ?
Bùi dường lờ đi tất cả ánh nổi hóng mọi xung quanh.
“Vãn Vãn, mình đi nhé?”
……
Cho đến tận đến hàng, lý trí mới về.
Chu Tần tức tối bó hoa rồi bỏ đi, đó…
Nhìn khuôn tinh tế, mĩ điển đối diện, đứng ngồi không yên.
“Đàn anh, nãy phiền quá, em… nhất thời nóng vội, nên mới lấy làm lá chắn.”
Bùi nhướn mày: lá chắn? Ý là, không thừa nhận à?”
Tôi: “?”
Anh nhắc nhở: “Mọi hết rồi.”
Tôi: “???”
Anh bổ sung: “Đây lần đầu tiên đi riêng với con đấy.”
Đây vạ trong truyền thuyết không nhỉ?
Mặc mình định theo ấy thật, nhưng thế thì… bắt đầu kết rồi à???
“Đàn anh, đợi chút, cảm chỗ nào đó không đúng lắm.”
Tôi cố hết sức bắt bản thân bình tĩnh xếp mọi một chút,
“Bữa cơm cảm ơn anh, nên mới mời đi ăn, không?”
Bùi gật đầu: “Đúng.”
“Vậy thì đúng rồi! Chúng ta…”
“Nhưng bởi em, nên mới đồng ý.” - Bùi nói.
Những lời bỗng mắc nơi cổ họng, chằm anh: “... Cái gì?”
Đôi ngươi nhánh Bùi tôi, chất chứa mê vô hình, khiến trái tim giác nhanh.
Tôi hơi hoảng, cụp xuống.
Sau đó, liền nghe tiếng cười: “Chắc không biết, bây giờ trong bọn họ, rồi.”
Tim nhảy khỏi lồng ng/ực, hai má nóng bừng, chỉ nói vang vọng tai, từng từng chữ đều khiến trái tim ta trống bỏi.
“Trong anh, thế.”
……
“Chị ơi! Ăn cơm thế nào!”
Khi về, sẩm tối, Lâm mới chỉ qua nửa ngày xảy bao nhiêu chuyện, cứ một dò hỏi thoát tôi.”
“Theo ta thuận lợi không?”
Tôi nửa ngày trời, không nên trả lời sao.
Bùi đang ở cạnh tôi, cứ chằm vào điện thoại, “Đang nói thế?”
Tôi phản xạ điều kiện che màn hình điện lại.
Tiêu rồi! ấy không nhỉ?
“Không ạ!”
Bùi hơi chớp mắt: nên, hôm mời cơm, không cảm ơn anh, mà âm mưu khác hử?”
Tôi ch*t quá.
Khóe môi tràn ý cười: thì ấy, theo thành rồi.”
Tôi không được, đạp ấy một cái: “Ai theo chứ!”
Sau đó xoay bỏ kết quả bắt dễ tay.
Anh cười, nói: cứ coi theo em, được không?”
Tôi ngẩng đầu trời: “Đâu Đâu Theo ở đâu cơ?”
Anh bỗng nhiên kéo vào trong lòng, giữ đầu tôi, bắt anh, chân thành nói:
“Ban đầu thì đúng cảm sao đàn tiện tay giúp đỡ thôi, đó một hôm đ/á/nh cầu xong, ở sân tập, không?”
Tôi mịt, lắc đầu.
Dường hơi đắc dĩ, chút nuông cười:
“Anh vui, trước giúp em. không đó tủi thân, đ/au sẽ anh.”
Gió đêm thổi qua, mang theo cả sự cuồ/ng nhiệt.
Anh hỏi: “Giang Vãn, ở không?”
“Mặc cư/ớp mất lời em, nhưng mà …” - nháy nháy mắt, ‘Được thôi.”
(Hết truyện)