Bí mật làng Chức Nữ

Chương 8

25/10/2023 17:35

Một bé đứng ở mặt cách chỗ xa, bé nhỏ làng. vẻ mặt h/oảng s/ợ chạy lại phía nhưng chưa chạy được mấy bước bỗng ngã nhào xuống, nằm sấp khóc lớn.

Tôi cố nén sự gh/ê t/ởm, mò mẫm phía bé. Khi chuẩn bế thì nhận hóa chân vừa rồi đồ gì đó quấn ch/ặt.

Thứ quấn lấy mái tóc dính mảnh đầu.

Nếu như phải chưa ăn cơm thì lẽ đã nôn ngay lập tức.

Lần lượt nhiều bọn họ mọi thứ xong đều nhau biết gì. Cho lão khoác áo mưa, từ cửa ra.

“Hỏng rồi, hỏng rồi.” Ông ấy nói: “Phần tổ tiên trên núi mưa này xối bở rồi.”

Tôi A cũng từ nhà mình ra, cậu ta hét lão: “Mau mau chớ tổ tiên trách tội chúng ta.”

Đám thảo luận, nhao nhà lấy bình gốm xươ/ng, cũng cùng bọn họ.

Nhưng cảm thấy, những phần này chỗ rất hợp lý.

Cho chậu những kia nên, mới dâng nỗi sợ hãi.

Những phần này dường như phải ông, mà phụ nữ.

Tôi đột nhiên nhớ Như Quân, kìm được mà bắt đầu lo lắng cho ấy. Nhân lúc A đang cùng những khác bận rộn nước, âm thầm nhà A Cửu.

Tôi qua song cửa sổ mà ngắm bầu trời hôm đó.

Khoảnh khắc thò đầu trong, ánh đã đồng thời cặp khác chằm chằm.

Đó phụ nữ, ấy trần trụi nửa người, tóc tai rối bù ngồi trên cỏ.

Một sợi xích kéo từ trên cổ ấy, kéo góc nào đó rõ được ở phòng.

Cô ấy phía đôi hơi phiếm đỏ.

Đó c/ăm hay tủi nh/ục? Tôi vì mái tóc rối bù kia đã che vẻ mặt ấy.

Cùng lúc phần bụng nhô cao ấy.

Nếu như phải tận thấy, sẽ tin bụng ấy lại trở nên to như thế tháng ngắn ngủi.

Đó vẫn Như Quân sao?

Hay là, con súc vật A nuôi nh/ốt?

Sau ngày thường xuyên mơ buổi tối năm mười tuổi ấy.

Có lúc mơ Như Quân đang ôm lúc trưởng kéo dây với ấy.

Có lúc, Như Quân ở sẽ đột ngột biến bộ trắng đ/áng s/ợ.

Cơn mưa mỗi ngày vẫn to như khiến ngôi làng trở nên u ám kì lạ. Những phần pho đ/á ngôi miếu nhỏ trên núi ấy, Như Quân nh/ốt nhà, đều giống như mộng giày tôi. Có lúc sẽ mất do tại lại ngôi làng này. Người chủ kêu đưa rốt cuộc ai? Ông ấy được làng thì sẽ hiểu rõ ngay thôi, thế nhưng phụ nữ duy hiện giờ ngôi làng này, Như Quân từ Tề Lạc Phường đã giày dạng người.

“Đưa ấy đi.”

Không biết bắt đầu từ nào, giọng này vang vọng ở đầu tôi.

Đó giọng Lão Ngô, giọng chủ, giọng Như Quân ấy năm mười tuổi.

Được, đưa ấy đi, kể vì ấy lại xuất hiện ở đây, kể ấy phải chủ cần phải c/ứu ấy!

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm