Tôi Là Thiếu Gia Giả, Thật May...

Chương 9

25/05/2025 13:13

Tôi t/át một cái, liền thuận thế quỳ rạp xuống dưới chân tôi.

“Bảo bối, nhớ quá.”

Tôi lấy cằm dò xét:

“Anh say à?”

Hạ đầu.

“Vậy thì cút ra ngoài.”

Hạ đầu.

“Tránh xa ra.”

Hạ vẫn đầu.

Ngày thường dày, say càng bám riết không buông.

Nhìn dáng vẻ dính của chợt nhớ tới câu chiều của Chí:

“Chúng từng gặp nhau trước đây, đúng không?”

Hạ gật đầu.

Nhưng không nhớ nổi từng gặp lúc nào, liền dụ dỗ:

“Chỉ cần ra, thưởng anh, được không?”

Đôi mắt hoa của sáng rực lên:

“Lúc đó...lúc đó ngồi mãi không chịu quý Kinh, còn nghĩ ai màu thế, bản thiếu xuống kia còn chưa chịu ra.”

Lúc đó đúng trễ một không còn gi/ận chuyện đúng kiểu xúc thiếu niên.

Ánh mắt trở nên mơ đờ đẫn nhìn tôi:

“Nhưng mà, lúc hạ nhìn thấy góc nghiêng của em.”

“Đẹp lắm, bây giờ vẫn đẹp thế.”

“Chỉ thoáng nhìn một lần in sâu tâm trí.”

“Tôi muốn chú ý tới nên mới thả pháo hoa giấy, ai nhíu mày lập tức đi...”

Nói đây, lấy tôi:

“Là lỗi của khiến bảo bối khó chịu, đ/á/nh đi, t/át đi, hay đ/á cũng được, được không?”

Tôi nhíu mày:

“Dừng đi.”

Tôi thấy hơi hối h/ận cái t/át nãy, không đ/á/nh óc vấn đề sao?

Nhưng nơi sâu thẳm một sợi dây kéo động — một vậy không danh lợi, chẳng hề toan tính, muốn đối xử tốt với sao?

Tôi bắt nghi hơn về con của Chí.

Nhưng lúc say, liền hỏi thêm:

“Anh vẫn sống tốt, sao muốn quay về?”

Nhà tộc đứng vùng này (ở Đế hơn nữa bản cũng năng chẳng cần phải những chuyện vô ích này.

“Vì để được gặp bảo bối. Vì muốn danh ngôn thuận ở bên em, bảo vệ em, chữa khỏi em.”

Vậy nên chuyện hai bàn bạc, cũng mơ hồ đoán ra — lấy lý do chữa quay về nhà (ở Kinh), danh ngôn thuận đứng bên tôi.

Trái tim vốn chỉ từng biết đớn của lúc này dòng suối ấm áp chảy qua.

Hạ ngẩng nhìn giống tín đồ nhìn thần của mình.

Tôi vuốt nhẹ nghiêng đầu, hôn.

Tôi theo phản t/át thêm một cái.

Thực nhịn không được.

Anh cười:

“Bảo bối, còn muốn thêm một phần thưởng nữa.”

Tôi còn một câu hỏi:

“Anh tới đây rồi, còn tiệc tối ở nhà thì sao?”

“Em không ở gì.”

Nói nhẹ nhàng cọ ảo giác biến cây cỏ vậy.

Thấy không phản ứng, mơ màng móc điện ra, ngay trước bắt nhắn tin:

“Bảo bối thơm thật.”

“Muốn ch/ặt lấy bảo bối, không chạy mất.”

Tôi lặng chụp màn hình bằng chứng, quả nhiên ta.

Sau đó đẩy ra, đứng dậy ra khỏi phòng nghỉ, liền gặp ngay mẹ của — dì Trần.

“Tiểu đi con. Tổng giám đốc (Hạ Tử Thu) con con không máy, lát nữa nhớ ấy nhé.”

“Vâng, ơn dì.”

“Đợi một Trần lại.

Dì ấy chỉ cổ áo cúi chỉnh mãi không xong.

“Để dì chỉnh giúp con.”

Không khách nhưng cư xử quen thuộc chuyện đó một cách tự nhiên không chút gượng gạo.

“Tết này, nếu rảnh thì về đây chơi nhé, nơi này… cũng nhà của con mà."

Tôi nghẹn hỏi:

“Con thể dì một cái được không?”

Dì Trần lòng:

“Được chứ, nhớ nó đấy.”

Linh h/ồn lơ lửng không của khoảnh khắc nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm