Tôi khẽ nhếch mép, véo nhẹ vào vành tai hắn:
"Đừng kích động thế chứ, hỏi là chịu trách với là trách với chính mình."
"Thích là cảm giác, có lẽ thứ cảm giác là sản phẩm phụ khi hormone n/ổ. Nên anh mong tĩnh, dùng lý trí định rõ tâm mình."
Trạm Tiêu chăm chú nhìn tôi hồi, mắt dần lắng xuống:
"Em hiểu anh rồi. Vì chuyện thầy Lục đây, anh sợ lại m/ù quá/ng phải không?"
Tôi vừa định mở miệng, Trạm Tiêu ngắt lời:
"Em hiểu nỗi dùng lời suông tỏ tình quả thật thuyết phục. Em chưa đuổi anh đòi làm yêu, đúng là ngây và vô lý quá."
...
"Nhưng có điểm đồng tình. Nếu thực sự thích người, lý trí sẽ về họ. Anh hiểu chứ? Đối mặt với thể tỉnh táo được."
"Vậy nên sẽ dùng hành động chứng minh lòng Anh cần đáp lại, cứ xem như đuổi được không?"
Tôi nhìn mắt chuyên chú hắn, cười.
"Hình như có lý do từ chối."
Khóe Trạm Tiêu cong lên: "Em là kẻ tục, bước đầu đuổi anh sẽ là quà."
Vừa dứt tháo đồng hồ đeo đeo vào cổ tôi.
Một Jaeger-LeCoultre cơ.
Tôi bất lực:
"Cái đắt quá rồi. Người ta hoa cơ mà."
"Hoa sau hãy tặng, giờ muốn đồng hồ. là hàng mới, tối mới đeo lần đầu. Lúc anh đ/á/nh trống, nghĩ nó sẽ với cổ anh lắm. Quả nhiên, tưởng."
Tôi cố trêu: trống không sao?"
Trạm Tiêu nhìn tôi hai giây, cười tinh quái.
Tay với ra sau gáy tôi, ngón khẽ móc vòng cổ da.
Quấn quanh cổ trái, cẩn thận cài khóa rồi đưa lên lắc lư mặt tôi.
"Đẹp anh?"
“....”
"Vẫn hơi ấm giờ thì hết rồi."
“...”
Đúng là hại thân.