Nhanh thế? Phải chăng Bạch Như Tuyết kỹ thuật không tốt, hay Cố Tinh Thần vô dụng quá?
"Đến ăn đi, ăn xong ngủ sớm."
Tôi trèo xuống giường, lại nghe tiếng thông báo.
[Sao nhỏ bên anh, gặm một miếng đồ ngọt thật vui~]
Thứ nhạt nhẽo này sao sánh được với Giang Hoài Phong.
Cố Tinh Thần đúng là đói thật, nuốt không cần nhai.
Tôi nhìn chiếc túi hắn đưa, cùng cửa hàng trong ảnh của Bạch Như Tuyết - giống hệt nhau.
Càng nhìn càng bực, tôi đỡ lấy rồi ném thẳng vào thùng rác.
"Dữ Châu, em làm gì thế? Anh xếp hàng rất lâu mới m/ua được!" Cố Tinh Thần nhíu mày.
"Đột nhiên không muốn ăn nữa."
"Em!"
Nhìn hắn tức gi/ận, tôi chỉ thấy buồn cười.
Đúng rồi, trước giờ toàn tôi hớn hở dậy nửa đêm nấu đồ ăn khuya cho hắn. Giờ đảo ngược tình thế, tôi lại gây sự. Hắn tức là đúng, nhưng cũng là đáng đời.
Chỉ là nghĩ đến vở kịch còn phải diễn tiếp, tôi hơi nhíu mày tỏ vẻ yếu đuối: "Em bé đ/è lên dạ dày rồi, buồn nôn quá."
Quả nhiên, Cố Tinh Thần lập tức đổi sắc mặt, vội đỡ tôi lên giường.
"Anh có thể làm gì để em dễ chịu hơn?" Hắn lo lắng hỏi.
"Anh đi lấy cho em ly nước đi."
Cố Tinh Thần hấp tấp chạy xuống bếp, để quên điện thoại trên đầu giường.
Hắn thật sự... quá tin tôi.
Trước đây tôi tin hắn nên chưa từng kiểm tra điện thoại. Giờ muốn xem nội dung trong đó thú vị thế nào.
Ủa? Sao sạch sẽ thế? À phải rồi, Huawei có hệ thống kép.
Tôi chuyển sang chế độ khác, quả nhiên thấy thứ muốn thấy.
[Ôi anh khổ quá, phải tự tay m/ua đồ sơ sinh và lắp giường cũi.]
[Hả? Em ấy ốm nghén nặng thế à? Beta mang th/ai cưỡng ép quả nhiên trái tự nhiên. Anh khổ thật, chán ăn rồi phải không?]
[Nếu là em sinh con cho anh, em sẽ tự tay làm hết, không để anh mệt chút nào.]
Nghe tiếng bước chân, tôi chuyển lại hệ thống, đặt điện thoại về chỗ cũ.
"Cố Tinh Thần, anh đi cùng em làm một việc nhé."