Từ phòng khám đi ra, và Chiếu đi song song trở về. Xung yên lạ thường, chỉ tiếng ve kêu râm ran.
Tôi phá vỡ sự im khoanh sau lưng, nghiêng đầu hỏi "Anh không tò mò nói gì với Trình Trạch à?"
"Không tò mò."
Giọng anh bình thản, toàn không để tâm ở riêng với người khác lâu vậy, mà người đó thành phu của tôi.
Tôi bỗng thấy hơi thân, nỗ mãi mà tiến độ công lược chẳng nhích lên chút nào.
"Ừ, đi thôi."
Giang Chiếu đưa nhìn một đầy tăm tối, trong đôi lấp lánh gì đó khó lòng phân biệt được.
Giữa đường gặp đi hóng mát, họ phẩy quạt mo, không buông tha kỳ tin đồn thổi nào.
"Ồ, Chiếu quả nhiên rồi, thành phố đúng xinh đẹp nhỉ."
"Chắc chắn rồi, bé này ở e sắp được ăn cỗ cưới rồi."
Tôi "Cháu không anh ấy, chỉ người thuê thôi. Các ai phù hợp thì giới thiệu cháu nhé."
Từ phòng khám về nơi ở đi bộ mất nửa tiếng, Chiếu thong thả đi sau lưng tôi.
Ánh đèn đường nhỏ lét, chẳng may giẫm gì đó mà trẹo chân, may anh phản ứng nhanh, lập nắm cánh tôi.
"Cảm ơn."
Tôi rút ra, ngẩng đầu lên lịch sự anh.
Giang Chiếu nhíu ch/ặt lông mày, lên tiếng, giọng khàn khàn.
"Gi/ận dỗi gì thế?"
"Cảm người thuê anh quản? quản nhiều quá định không thuê anh nữa. Bác lúc nãy vẻ thú lắm."
Tôi nhận mình cố tình vậy, chỉ muốn chọc anh.
Giang Chiếu phát đi/ên, bóp cằm rồi xuống, ướt át.
Thời gian kéo dài, xoắn lại, không biết bao lâu sau, giác áp ngột ngạt mới hơi tan đi.
Anh hơi lùi lại, trán đặt lên trán tôi.
"Không được đi."
"Em đi theo tôi, ràng từ chối cậu ta rồi, vậy tò mò gì nữa?"
Cũng phải, chẳng vướng bận nhiều thế.
Tôi móc gãi càu nhàu: "Tôi đói rồi."
Về nhà, Chiếu nấu mì ăn. đứng bếp vai rộng eo thon, cùng cảm.
Lòng ngứa ngáy, ôm anh từ phía sau.
Đôi dĩ nhiên không chịu ngồi yên, sờ sờ cơ bụng, rồi bóp nhẹ chỗ nh.ạy cả.m.
"Giang anh bao giờ nghĩ rời khỏi nơi này chưa?"
Giang Chiếu tắt bếp, quay người nhìn tôi, ngón cọ nhẹ vào tai tôi.
"Ở đây vẫn lý do ở lại, tạm đi được."
Anh không giải thích lý do, nhưng nhận được tâm trạng phức tạp của anh.
Tôi nhón chân anh.
Vốn chỉ định an ủi, không biến thành khác.
Mì không ăn nhưng ăn được khác.