Tôi tình nguyện đi thuyết phục Phương Ninh Sinh.
Người quản lý của anh ta nghe xong suýt ngất xỉu: "Không được! Mấy người đi/ên rồi à?
Nguy hiểm quá, lỡ kẻ sát nhân để mắt tới Ninh Sinh thì sao? Cô quên chuyện trước đây..."
"Trước đây?" Tôi nhanh nhạy bắt lấy từ khóa.
"Trước đây các anh từng gặp rắc rối gì sao?"
Người quản lý càu nhàu: "Có fan cuồ/ng từng theo dõi Ninh Sinh, sau này còn xảy ra sự cố, gây không ít phiền phức cho cậu ấy."
Phương Ninh Sinh nói bằng giọng đều đều: "Chuyện cũ rồi, không cần nhắc lại nữa. Hợp tác điều tra với cảnh sát vốn là trách nhiệm của chúng ta."
Để bảo vệ chúng tôi, cảnh sát yêu cầu Phương Ninh Sinh dọn đến khách sạn chỉ định để ở chung.
Hôm chuyển đồ cho anh ta trùng hợp gặp mưa lớn.
Tôi gh/ét những ngày mưa. Ngày em gái mất tích, trời cũng mưa như thế này.
Tôi chạy khắp các con phố, như kẻ mất trí lật tung từng túi rác. Những người qua đường cầm ô đứng xem rồi chỉ trỏ bàn tán.
Tôi không nhìn rõ mặt họ.
Cũng không biết, liệu á/c q/uỷ có đang ẩn mình dưới một chiếc ô nào đó không.
Biệt thự riêng của Phương Ninh Sinh ở lưng chừng núi, yên tĩnh và kín đáo. Phong cách trang trí toát ra vẻ lạnh lùng, vô cảm khiến không gian sạch sẽ như căn hộ mẫu.
Trong phòng hầu như không thấy vật dụng mang dấu ấn cá nhân.
Khi Phương Ninh Sinh vào phòng lấy đồ, điện thoại để quên trên bàn.
Vừa khi anh ta đi khỏi, tôi lập tức mở khóa điện thoại.
Tay tôi thoăn thoắt cài đặt chương trình giám sát ngầm.
Khi thanh tiến trình chạm mốc 90%, đột nhiên vang lên giọng nói của Phương Ninh Sinh phía sau: