“Điên thật Huân thầm, vò tóc, thắc tại nằm cử mạnh giường. Đêm qua lúc ngất sàn, cảm giác Là hắn?
Tay lâu?! Huân nhíu mày, gi/ận trong lên. gi/ận quấn tấm chăn áo phòng tắm, tính sổ sau.
Một sau, tỉnh dậy, cạnh mình đâu dậy phòng tắm.
*Cộc …cộc… “Thiếu gia, ạ!” Quản gia đứng cửa, hối hả ông đứng lúc, cửa âm trầm thấp lên
“Chuyện gì?”
“Thiếu phu nhân bỏ rồi, trong nhận báo vệ cô ấy bỏ đi. Không cản ạ!”
Ngô nhíu mày, phòng kiểm đạc trong tủ dọn chỉ dạ hội m/ua. bình tĩnh thoại gọi chuông reo trả lời.
Mày nhíu bỏ trốn? Nhưng do gì?
Ngô trầm mặc suy nghĩ, qua tốt, nay xảy ? bước cầm vest đen sân, tìm nàng.
*Reng… Chuông thoại gắn Bluetooth, trả lời “Có gì ạ?”
“Vũ Thần, nhi cãi nhau Tiếng phu nhân lo lắng hỏi.
“Cô ấy nhà?”
“Phải, hậm hực bỏ nhà. Ta , chỉ gạt gì thêm.” im lặng suy nghĩ, gạt gì? Chắc lành? rồi, đó ngay.”
Ngô lập lái tới gia, hỏi, gì khiến gi/ận đến bỏ nhà vậy?
Ngô chạy thẳng gia, chóng nhà, phu nhân và đang sảnh, chào.
Du phu nhân lắc đầu, “Con mau phòng nhi trong phòng lắm rồi.”
“Vâng!” đầu, thẳng phòng đứng cửa gỗ, im lặng hồi, mới tiếng.
“Huân tôi.”
….
Không trả tiếp gi/ận gì?”
*Cạch Huân cửa, khuôn lạnh lung vào.
Nàng đứng nở nụ không: tôi? Nhìn giống chơi lắm sao?”
“Ý gì?”
“Ngô Thần, rõ ràng gạt tôi, phục vụ ở. Anh lắm hả?” Huân oán trách hắn.
Ngô bình tỉnh đối đùa chỉ gần thôi!”
“Tôi cưỡ/ng b/ức em? Đêm qua thân sảng khoái sao? Còn chọc ghẹo.
Khuôn nhỏ bỗng chốc ửng, bặm trừng liếc ” Anh dụ dỗ tôi.”
Hắn vuốt tóc khóe miệng chợt cong dụ dỗ khi nào? Có bằng chứng sao?”
Du Huân đẩy vuốt mạnh tóc, chịu nổi, liền hét Thần, tên sao? Hay kẻ chỉ nử thân suy nghĩ? chứng?…Aiz…Anh đúng ch*t ti/ệt mà!”
Ngô ngàng những ngữ tục đó phát miệng vợ sao? “Du tục?”
“Phải, sao? Tên khiếp gì hoàng!?”
“Du Huân….”
“Anh c/âm miệng biến phòng ngay, mau!” chỉ ngoài, gi/ận nói.
“Huân nhi… thế?” đứng nhíu mày tiếng.
“Anh mau cút Mặc kệ những lớn ch/ửi Hai bàn đẩy ngoài.
“Huân nhi!” phu nhân nạt đang gi/ận đến nỗi bốc hỏa ai gì nghe.
“Huân tôi….”
“Ch*t lỗ sao? Tại các vực cái tên chứ? Anh ta n/ạt vậy yên sao? Được rồi, vậy Huân c/ắt ngang lời đến nay chưa thê vậy, gạt tháng, sóc ở! Vậy cha vực Huân đến nỗi phát khóc.
Ngô ch/ặt rời điềm đạm “Đây vợ chồng con, lo, đâu.”
Vợ chồng chỉ họ gi/ận bỏ lời bà xem đang gi/ận.
“Buông ra…”
Ngô kéo long, khỏe ch/ặt, giọng tiếng: xin lỗi, sai, chọc vậy! Tôi chỉ gần thôi, Huân gi/ận nữa!”
Lời khiến cơn gi/ận nỗi trong chưa đ/ấm mạnh “Tránh nữa! xuất hiện tôi.”
“Em gi/ận tôi, tôi, Huân … nhà!”
“Không về!”
“Tôi nữa, không?”
“Không!” Huân kiên quyết trả nhíu mày, nữ cứng từng thấy. năn nỉ phủ mạnh nói: “Nhất định về?”
“Phải!”
“Vậy tránh tôi!”
Dứt lời vác vai, thẳng ngoài, Huân vùng vẫy, hét ầm gì vậy, mau thả dung đ/ấm thật mạnh mặc kệ ung dung bước chào phu nhân và xe.
“Anh ng/uôi gi/ận Lần gi/ận thế.” phu nhân bóng và Tiếng hét vọng.
“Có chứ! đâu!” tươi.
Ngô quăng xe, vào.
Du Huân định cửa chạy lại. “Tốt im.” Đôi đồng tử xanh sâu thẳm đục ngầu liếc Huân im lặng im, trong tâm run sợ.
Chiếc Lykan rời gia.
Du Huân quay ngoài, lỗi vậy ép nàng? Thực quá đáng. im lặng lái xe, lâu liếc trong lo lắng, biết vậy tránh né hơn sự khác.
Vừa tới tòa biệt thự, Huân chóng xa, chạy thẳng bằng cái đóng cửa thật mạnh.
Ngô lệnh quản gia sau đó phòng Huân
*Cạch-
Hắn cửa nhẹ nhàng vào, cặp xanh lam Mày nhíu lại. chậm bước đến gần ân ái, xuống, “Huân Tôi em.”
…..
“Tôi biết sai, chĩ gần thôi… Tha lỗi tôi, không?”
….
“Huân Huân…tôi thật ! Không ý đùa giỡn.”
“Hic…”
Tiếng nức chợt phát trong tủ đồ, quay nhìn, đứng dậy bước đến gần bàn to rộng tủ, âm trầm thấp khẽ lên:
“Huân sau gạt vậy nữa…mau đi!”
Im lặng hồi, cửa tủ chợt co ro trong, nước rơi lã mặt, kéo ép sát cửa tủ. Đôi to tròn mọng nước ngước bàn đ/ấm vạm vỡ, thút biết lo lắng Sợ lành cả đời, gh/ét! ch*t lo anh!”
Ngô hôn cái nóng len miệng dưa, quấn cái mềm mại ngọt ngào. Cánh siết ch/ặt tấm mảnh mai, hăn say liếm mút đôi đẹp, trong miệng tiếp tục quấn hút hết mật ngọt đem cả nước miếng trao đổi nhau.
Ngô buông ra. Huân miệng dốc, nghẹt ch*t sao? Ngón thon nghệ piano càm nhỏ quay đối tiếp tục chiếm hữu đôi Huân trợn tròn mắt. Bàn xoa nắn nơi đẩy cơ hồ chút th/ô b/ạo giày xéo nụ hoa nhỏ. Huân vùng vẫy đẩy chưa kịp “Huân em.”
“Anh muốn…muốn ngay bây khi lời nói, lắp bắp tiếng.
“Phải.” miệng chợt cong vẻ vô cùng xa, bàn dừng việc xoa nắn lại?!
“Nhưng… qua đã…”
“Bây được!”
“Ưm…” Vừa xong, cắn nhẹ nụ hoa nhỏ đang ửng do trêu bàn cởi quần xuống, ngón len nơi u cốc mật, nh.ạy nàng…
“Tách chân chút.” Giọng khan đục khẽ lên. Huân run run tách rộng chân lời đôi cự vật xanh tím đang chiếm hữu “Nhìn anh!”
Nàng ngập ngừng chút đối chú ngũ quan tuấn. nâng chân từ nhướn người, vật tính mình vùng vào, co rúm lúc chỉ dung run rẫy co ch/ặt chiều dụ dỗ “Bà xã, thả ra!”
Du Huân đầu, hít thả người, hài lòng, chần chừ tiến thẳng Huân giât mạnh người, siết trơn trượt khiến khoái cảm trong nâng Vì tư thế đang đứng chỉ bấu víu những ti/ếng r/ên rỉ rít qua từng khẽ răng. Tấm trắng mịn m/a sát tủ khiến ửng, thét “Lưng đ/au!”
Dù đang ngập trong khoái cảm d/ục v/ọng trí, thương, nhấc bổng tiếp tục di chuyển. Tiếng cùng dốc hai tăng mức ái.
Cánh trắng nộm mảnh khảnh leo cổ khoái cảm do khiến thoải mái, sung Đôi gò bồng phập m/a sát rắn lúa mạch liếm mút nếm tất cả ngọt ngào nàng.
Sự di ngày hơi thêm gấp gáp. cảm nhận vật tính đang dần cương trong Huân ghé sát hắn: Thần, em….”
“Chuyện gì?” Thanh âm trầm thấp khàn đục đáp lời siết cơ nhỏ nhắn.
“Em…em anh!” Huân ngập ngừng, hổ tiếng.
Câu khiến chút bất ngờ, mồ hôi tóc điểm nhẹ trán nụ hôn, chiều em.”
Du Huân hổ, ngập tràn trong khoái cảm, những âm dục cảm xen lẫn hơi tính trong can phòng. Hết đến khác, sau mạnh mẽ hơn trước, nhàng khiến say đắm hơn…..
Du Huân nằm quay ch/ặt tấm khuôn ửng hổ. chống tay, “Bà xã, sao? Hay thêm nhé!”
Du Huân bặm quay “Đồ xa, thôi không?”
Hắn bật sau, chiều “Có gì?”
Từ đến ngắn gọn và kiệm quen lạnh lung che hổ, nhí trả lời hổ?”
“Tại sao?”
“Vì… lúc đã…đã những nói! Và những âm thanh…đó nữa!”
Ngô xoay khóe miệng nhếch “Những lời nói…lá những lời nào?”
Du Huân trừng liếc đ/á/nh nhẹ khỏe chọc em?”
“Haha… hổ gì? Đó bình thường!” lộ hàm răng trắng khiến đ/ập mạnh, ấp úng cái gì? sao?”
Vòng chung thủy ch/ặt “Phải, thừa nhận vui…haha…”
Du HuânHuân gì rút khuôn “Bà xã, khi rảnh du nhé!”
“Hử? lịch?” Huân ngước hắn.
“Ừ, chúng ta chưa hưởng mật, đợi khi đi!”
“Vâng!” híp đột nhíu mày vẻ khó chịu.
Ngô vậy lo lắng vậy?”
“Ưm…từ đến chưa gì hết, đói!”
“Ừ, vậy trưa.” dậy định bước hét “Không được.”
Hắn khó hiểu “Sao?”
“Áo Huân phụng phịu nói.
Ngô bật đứng dậy, mặc quần vào, “Để em.” Rồi bước phòng nàng.
Du Huân đống bừa bộn sàn khuôn hổ…
*Cạch –
Ngô bước áo sơ mi trắng hất phòng cau “Trong đó?”
“Phải…Nhưng mặc đây, hết xa, kèm ánh liên tục di thân Huân mặt, giơ đ/á/nh “Ngô th/ái, mau ngoài!!”
***
“Xong chưa?” đứng cửa hỏi.
“Xong rồi!”
Hắn cửa bước vào, bước đến gần “Đi thôi!”
“Bế em!” Huân dang tỉnh bơ nói
“Sao?”
“Anh nói? Tại ai được? Mau bất mãn oán trách hắn.
Ngô biết, chỉ chưa kịp nữ bạo vậy?… Chỉ sau đêm!? thong thả ngoài.
Du Huân ch/ặt cổ nặng không?”
“Rất nặng!”
“Rất nặng? Em vậy nặng sao? Mau bỏ xuống, nữa!” Khuôn lập cau nghiến răng nghiến lợi nói.
Ngô bật “Haha…nói đùa thôi! Em nặng!”
“Hừ…” “hừ” mạnh bĩu hắn.
Ngô ghế trong phòng ăn, kéo ghế cạnh.
Nàng cầm đũa phụng phịu áo người. cơm cứ đăm đăm nhíu mày “Có gì?”
Du Huân hai chân mày dính nhau: “Mỗi việc mất bộ đồ?”
“Tại sao?”
“Anh hỏi? vậy thành đống vãi vụn, quá đáng!” chu bất mãn.
Ngô nhếch miệng “Như vậy hơn!”
Khóe miệng Huân cong “Vậy sau này, áo áo anh! Như vậy gọn hơn!”
Hắn sững sốt vợ mình, cái suy đó lúc vậy? thôi, vậy kí/ch th/ích.”. vuốt vẻ vô cùng gian xảo.
Du Huân gần khóc, vốn chỉ dọa những bộ thương cũa vậy đọ sức tên kia.
“Được rồi, cơm NgôVũ thức bỏ chén ngàng hối thúc.
Nhìn nụ khuông tuấn, tủm tỉm “Dù lập kì tích!”
“Kì tích?!”
Du Huân đầu, híp “Khiến khúc biết đó quả kì tích đời!”
Ngô trả lời cùa xém ngả ngửa, lém lỉnh khi vậy? Dám sao? nhéo nhẹ má “Ăn đi!”
“Vâng!” Huân thú chọc vui.
Nhìn vẻ đắc ý trêu “Hôm nay nữa.”
Du Huân mình, “Tại sao?”
“Vì thích!”
“Vũ Thần… tráng miệng em?”
“Của em? Là do sai làm, vốn đẫu em!”
Nàng cứng họng, nhưng… Trong Huân ngừng cảm thán, biết vậy rồi. cặp thương “Ông vậy!”
“Tại hỏi.
“Rõ rang mà.”
“Nhưng sao? Còn chưa em!” chắn khiến Huân á khẩu buồn bã cơm, chọc nàng? Thực quá đáng…….
Nhìn vậy, rồi, cơm xong em!”
“Thật Lập cặp to tròn rực, đầy kì vọng.
“Ừ!”
“Cảm ơn ông vẻ cơm, nọ kì lạ, lúc lúc buồn rõ thêm điểm nàng…cũng tốt! nhếch miệng trong vui…
Du Huân nghiệp vẻ cơm biết rằng, sói xám đang âm xa…