Từ Hành Giản nuốt nước bọt một cái, cổ họng cục lên vì căng thẳng.
Tôi đổi sang chủ đề khác: "Em ấy khá mạnh mẽ, đúng không?"
Từ Hành Giản gi/ật mình: "...Ừ."
"Vậy bây giờ, cậu tự cho mình là dũng cảm sao?"
"Cậu tưởng ch*t đi rồi, gặp em ấy sẽ không bị m/ắng là kẻ hèn nhát nữa à?"
Nghe xong, Từ Hành Giản ngồi bệt xuống đất như không còn chút sức lực.
Cậu ta ngây người rất lâu, cuối cùng giơ tay bật công tắc trên tường.
Căn phòng bỗng sáng trưng.
Giọng Từ Hành Giản nhỏ như muỗi vo ve nhưng như sấm sét giáng thẳng vào ng/ực tôi.
Cậu ta nói: "Tiểu Tuyết... bị gi*t."
Dù đã phần nào đoán ra đáp án, nhưng khi nghe tận tai, toàn thân tôi vẫn không kìm được r/un r/ẩy.
Tôi nghiến răng hỏi: "Tại sao?"
Còn Từ Hành Giản đã ôm mặt khóc nức nở.
"Đều tại tôi, đều do tôi... Xin lỗi..."
Tôi mất kiên nhẫn, túm tóc cậu ta lôi dậy, quát gằn: "Nói rõ! Tại sao!"