Bà là "tiên cô" kiêm thầy lang. Nhà nào có việc hiếu hỉ hay mạo tìm đến bà. Trong nhà bà chất đầy bài vị, thường có người thấy bà lẩm bẩm mình. Người bảo nhà bà còn m/a hơn người, con thôn đứa nào kh/iếp s/ợ.
Tôi rùng mình, nhưng vì lễ vẫn gượng cười: "Cháu chào bà ạ. Cháu ngay đây, vừa nãy gió núi vướng mắt..."
"Khà khà, thằng bé này lễ đấy. Thôi có gì buồn nói tiên cô phá lệ miễn phí cháu lần."
Tôi nuốt nước bọt. Khuôn mặt bà nhăn nheo như vỏ cây khô. Kỳ lạ thay, có lẽ mùi hương thoang thoảng từ người bà đã an định th/ần tôi, khiến miệng nói "Bà ơi, bà kể cháu 'Giao Long sinh nở' được không?"
Bà cười ha hả, nheo mắt nhìn trời: "Lo chị mày hả? bé. Nói thật từ khoảnh khắc mang th/ai, mạng chị mày đã treo trên rồi."
Tim như ngừng đ/ập, mặt mét: "Bà... bà nói gì cơ!? Treo trên là sao...!?"
Bà vào ống áo, cười lạnh: "Nghĩa đen đấy! Có biết tại mỗi chị cháu phải rước lũ đàn ông phòng không?"
Môi gi/ật Tuổi tuy nhỏ nhưng ấy đã hiểu.
"Chị ấy bị Giao Long làm nên mới hỏng! Trước đâu có thế!!"
Bà vặn răng rắc, khàn giọng: "Đồ ngốc! Long tử cần dương khí và tinh khí để lớn, chị cháu bị th/ai kh/ống ch/ế rồi. Tất không phải do ý muốn của nó, chỉ vì th/ai nhi cần như thôi."