Đúng lúc đó, vầng trăng bạc vừa nhô lên trời.

Tôi bất chợt nhận ra, lão già ngồi ghế phụ cạnh Vũ Đức từ nãy đến giờ không nói vậy lại đôi trắng mịn đến bất thường.

Cổ đặt trên xe, dưới ánh trăng phản chiếu trắng đến chói mắt, đừng nói là nếp ngay cả lỗ chân lông không có.

Đó hoàn toàn không phải là đôi người già nên có.

“Tốt thôi, nếu hai ngày nữa không đến Hòa An đúng hẹn, tao sẽ báo cảnh sát cho mày.”

Vũ Đức hừ lạnh tiếng, rồi nghênh ngang rời đi.

Tôi giảm tốc độ, chiếc của khuất dần trên vùng đất vu của Gobi.

Quả trên này, báo là chuyện chẳng bao giờ bỏ qua ai.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm