Những ngón tay lạnh giá của mẹ vuốt ve vết thương của tôi.
Tâm trí tôi bị kéo trở lại, tôi gi/ật b/ắn người.
Mẹ khẽ thở dài: "Đôi lúc mẹ nghi ngờ con không phải con nhà này đấy!"
Tôi nhìn mẹ, không nói gì, bởi tôi biết, tôi thật sự không phải là đứa con ruột của họ.
Từ nhỏ tôi đã yếu đuối, lại rất dễ rơi nước mắt.
Tôi nhớ lúc nhỏ, tôi bất cẩn để con mèo mình nuôi chạy ra ngoài khi mở cửa.
Đến khi được tìm lại, nó đã bị ai đó ng/ược đ/ãi đến mức thoi thóp. Chân nó bị c/ưa đ/ứt một cái, ngay cả một bên mắt nó cũng bị moi ra.
Tôi khóc nấc lên từng hồi.
Anh trai không đành lòng nhìn vậy, lạnh lùng nói với tôi: "Em cũng không muốn nó tiếp tục chịu đ/au đớn nữa phải không?"
Tôi rưng rưng gật đầu.
Giây tiếp theo, tôi thấy anh trai vặn g/ãy cổ con mèo.
Tiếng xươ/ng g/ãy vang lên rõ ràng.
Nhưng tôi nhớ rõ, khóe miệng anh trai hơi nhếch lên.
Sau đó bố đi kiểm tra camera, thấy con mèo bị hai cậu bé cùng khu tr/a t/ấn thành như vậy.
Chúng tôi tìm được phụ huynh của hai cậu bé đó.