Cấp độ có lẽ đủ.
Tôi suy nghĩ nên đáp bên cạnh bỗng nghe tiếng kinh hô:
“Đậu mé! Thật là ch.ó mà.”
Ba bạn phòng biết đã xuất hiện từ lúc tập hợp với mặt đầy oá.n gi.ận.
Những qua đường cũng tình cờ nhìn phía này.
Giang trừng mắt phía họ.
“Ng.ứa da rồi à?”
Bọn họ cười đùa câu, quay lưng đi, nhưng vẫn nhịn được lén hô to để dịu cơn thèm khát!
Tôi đành phải ôm trán.
Cô gái kia đã rời đi, xúc kỳ lạ trước đó lập tức biến mất, tôi đẩy ra: “Tôi phải bài tập.”
“Được, đưa về.”
“Không cần, rất gần đây thôi.”
Tôi từ chối, mặt: “Tang Ngữ, x/ấu hổ như vậy sao? Bạn đưa đoạn đường có gì đâu?”
Tôi lòng đáp: “Bác sĩ nói chân trong đoạn phục nếu muốn ngồi lăn nên đi ít hơn.”
“Vậy có nghĩa là sự khiến thấy rất x/ấu hổ?”
“Tôi có đó.”
“Vậy có cần tiễn không?”
“……”
Anh hơi cúi người, khí chất du côn thu hết, thể hiện rõ trẻ con.
Tôi ngẩn ngơ trước sự dịu dàng anh, đành phải đắc dĩ gật đầu: “Ti.ễn đi.”
“Ngoan Anh hài lòng cười, nhịn được b.óp b.óp khuôn mặt tôi.
Anh khoác balo lên vai, nắm tôi và đi phía trước.
Cử chỉ tự nhiên mức tôi biết nên nào.
Đi nhanh, từ xa vẫn có thể nghe thấy tiếng thầm ba bạn phòng.
“Không thể nói, cái dáng này sự giống như theo đuổi gái Tang vậy.”
“Thật kỳ lạ, cậu ấy đã cung phụng ai như chưa?”
Tôi nghiêng đầu nhìn Tứ, trong lòng cũng nảy sinh giác kỳ lạ.
Đây là lý tên đàn quyến rũ vậy sao?