"Đói chưa? Để anh hâm nóng cơm nhé?"

Tôi gật đầu, nhận túi chườm lạnh từ tay Cảnh Hàn. Đứng bên bếp nhìn anh hâm thức ăn.

Cảnh Hàn vẫn nguyên vẹn sự kỷ luật, lớp áo mỏng phô bày đường nét cơ bắp được rèn giũa qua năm tháng. Nhưng tôi vẫn nhận ra những nếp nhăn li ti khóe mắt anh.

Chúng tôi đã quen biết nhau gần hai mươi năm rồi.

Đêm xuống, tôi cùng Cảnh Hàn đứng hóng gió ngoài ban công.

Tôi quay sang hỏi: "Khi nào anh về?"

Ánh mắt anh thoáng bối rối: "Em lại đuổi anh à?"

"Không phải," tôi bật cười, "Em định đưa Nhiên Nhiên về Hải Thành."

Mấy năm nay, tôi đã dành dụm đủ để nhiều lần nghĩ tới việc đưa Giang Cẩm Niên về quê.

Nền tảng cho việc học, công việc, khởi đầu tương lai, em luôn muốn cho con điều tốt nhất.

Hơn nữa, mẹ tôi cũng đã già rồi.

Ai cũng nghĩ nơi yên tĩnh thích hợp dưỡng già, nhưng thực tế người già cần hệ thống y tế tốt, thành phố lớn tiện lợi hơn nhiều.

Chỉ là không ngờ khi trở về, lại nhận tin bố qu/a đ/ời.

Năm xưa, số tiền "bồi thường" của mẹ con tôi bị ông tiêu xài phung phí, c/ờ b/ạc rư/ợu chè khiến thân thể như ngọn đèn trước gió. Chẳng bao lâu sau phát hiện u/ng t/hư gan, vật lộn hai năm rồi tắt thở trong nghèo khó.

Hậu sự của ông được lo đơn giản.

Tôi đã từng tưởng mình mong ông ch*t đi. Nhưng khi ngày ấy thực đến, lòng lại quặn đ/au.

Mẹ mặt lạnh hoàn thành các thủ tục, xong xuôi châm điếu th/uốc đầu tiên sau mấy chục năm cai. Bà nhìn tôi rất lâu, như đang xuyên qua tôi để ngắm nhìn con người và những năm tháng đã qua.

"Ngày trước mẹ tưởng tình yêu là sự hòa hợp tin tức tố. Nhưng tỷ lệ hòa hợp giữa mẹ và bố con chỉ dưới 50%, lúc ấy mẹ lại nghĩ, tình cảm giữa hai người mới là yêu."

"Nhưng con yêu à, rốt cuộc tình yêu là gì?"

Tình yêu là gì nhỉ?

Ánh chiều tà mùa hè vẫn rực rỡ.

Lúc rời nghĩa trang, Cảnh Hàn đang dựa xe đợi chúng tôi.

Nhiên Nhiên đòi bế, tôi mệt lả đẩy nhẹ người con: "Nhiên Nhiên, tìm ba con đi."

Con tròn mắt: "Bố... bố thật là..."

Cảnh Hàn ngẩn người, mắt lóe lên ánh sáng vui sướng: "Nhiên Nhiên, lại đây với ba."

Trong khoảnh khắc ấy, tôi chợt tìm thấy câu trả lời.

Tình yêu chính là phép màu.

Vòng vo bao năm tháng…

Thôi thì, ta lại tin vào phép màu lần nữa vậy.

- Hết -

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm