Trở Về Hoàng Hôn

Chương 3.2

24/04/2024 11:03

Lê Đình Lan biết tôi và Hướng Đông có thỏa thuận trước khi thi tuyển sinh đại học, nhưng cô ta không biết nội dung cụ thể.

Cô ta đoán rằng tôi chắc chắn đã nhờ Hướng Đông giúp đỡ tôi và cố tình đạt điểm thấp trong kỳ thi tuyển sinh đại học.

Ban đầu anh ấy được nhận vào trường đại học 985, nhưng cuối cùng anh ấy “học không tốt” và vào học cao đẳng với tôi.

Khi biết được suy đoán của cô ta, tôi đã sốc đến mức không nói nên lời.

Đây có phải là học sinh đứng đầu mà tôi ngưỡng m/ộ bằng cả đôi mắt và gh/en tị bằng cả trái tim?

Chẳng lẽ mạch n/ão kỳ lạ như vậy thật sự không ảnh hưởng tới việc học của cô ta sao?

Chẳng lẽ trong suy nghĩ của cô ta, chàng trai mà cô ta thầm yêu nhiều năm chỉ có chút trí tuệ và ý chí tự do này, chỉ là một con búp bê đất sét có thể vo tròn và ép bẹp?

Hay tôi đã học được một kỹ thuật mê hoặc tuyệt vời nào đó có thể làm giảm đáng kể trí thông minh của con người?

Thỏa thuận giữa tôi và Hướng Đông thực ra rất đơn giản.

Anh ấy nộp đơn vào khoa kỹ thuật dân dụng tại một trong những trường đại học hàng đầu trong nước, trong khi tôi học tập chăm chỉ để vào khoa tiếng Pháp tại trường đại học thứ hai trong cùng thành phố.

Sở dĩ anh phải giấu người khác là vì gia đình Hướng Đông không cho anh theo học chuyên ngành kỹ thuật dân dụng.

Cha mẹ anh yêu cầu anh học y khoa và tương lai se. trở thành giám đốc khoa được kính trọng của một bệ/nh viện cấp ba.

Bị thúc đẩy bởi ý thức về công lý và tình yêu dành cho Hướng Đông, Lê Đình Lan quyết định giấu tờ giấy của tôi và ngăn cản tôi ảnh hưởng thêm đến quyết định của Hướng Đông.

Quyết định này cuối cùng đã dẫn đến bi kịch cho cả ba chúng tôi.

Tôi hy vọng lần này mọi thứ vẫn kịp thời.

Tám giờ rưỡi, Hướng Đông đưa tôi về nhà.

Về đến nhà, ngạc nhiên thay bố tôi không hề s/ay rư/ợu cũng không m/ắng mỏ tôi, ông ta bắt chéo chân trong phòng khách xem bóng đ/á, thấy tôi mở cửa đi vào thì ông chỉ khịt mũi.

" Mày đã đi đâu vậy? Đi ngủ đi. Ngày mai tao có việc phải làm, mày tự mình đến trường thi đi."

Tôi không ngờ ông ta lại để yên cho tôi.

Tôi nhún vai và quay trở lại phòng mình.

Khi đang thay bộ đồ ngủ, tôi nhìn mình trong gương.

Tôi còn sống, từng tấc da thịt tôi mềm mại, từng nụ cười rạng rỡ, lồng ng/ực phập phồng theo từng hơi thở, không khí rung chuyển theo từng lời tôi nói.

Mọi thứ đều là đại diện cho sự sống.

Tôi không ch*t, tôi không biến thành m/a, tôi không bất lực nhìn mọi thứ tan vỡ và kết thúc mà không thể c/ứu vãn.

Tôi siết ch/ặt nắm đ/ấm của mình.

Lần này, tôi sẽ bước vào trường thi tuyển sinh đại học cùng các bạn.

Lần này, có lẽ tôi thực sự có thể chung tay với Hướng Đông và hướng tới giấc mơ ngày mai của mình.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Xin chào, bác sĩ Lục!

Chương 20
Sáng ngày thứ hai sau buổi họp lớp, tôi còn chưa kịp mở mắt thì đã mò trúng... một cái chân đầy lông. Lông đó nha quý vị, đầy luôn, như đang chạm vào cái thảm nhung thiên nhiên vậy. Cái tính tò mò thôi thúc cộng thêm lúc đó còn ngái ngủ, tôi không kìm được, nhẹ nhàng... sờ qua sờ lại. Ngay giây tiếp theo...ẦM! Cánh cửa bật mở, một đám người ào ào xông vào như bắt gian tại trận. Tôi giật mình rụt tay lại, mở to mắt, ôm chặt lấy chăn. "Bác sĩ Lục, trưởng khoa gọi anh..." Mấy người vừa xông vào đột nhiên im bặt, đồng loạt kêu lên như gặp cảnh phim người lớn. Tôi: ??? Bác sĩ Lục nào cơ? Tôi nhìn theo ánh mắt của bọn họ... Một người đàn ông đang nằm cạnh tôi. Đôi chân dài miên man, thẳng tắp, đặc biệt là nhiều lông như trong quảng cáo dao cạo râu. Tôi đưa mắt nhìn lên... và ngay lập tức hối hận. Tôi mù rồi, trời ơi... "Bọn... bọn tôi không cố ý..." Mấy người kia đỏ mặt, lắp bắp giải thích rồi vội nhắm tịt mắt. Tôi không quen họ. Tôi càng không quen cái người nằm bên cạnh mình. Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì, thì người bên cạnh bỗng kéo nhẹ chăn, hé mắt nhìn tôi một cái rồi khàn khàn nói: "Chia cho anh đắp với, được chứ?" Tôi mất đúng một giây để hiểu ra câu đó. Sau đó như bị điện giật, tôi thả chăn ra cái "bộp". Cái chăn vừa vặn che được chỗ cần che, anh ấy lười biếng nhắm mắt lại, thong thả nói thêm: "Không phải gọi em, anh đang nói mấy người kia." Lời vừa dứt, đám đàn ông kia cuối cùng cũng thôi hóng drama, để lại một câu: "Trưởng khoa giục họp rồi, mau xuống đi!" Rồi vù vù chạy hết ra ngoài như vừa thoát kiếp nạn. Căn phòng trở lại im ắng. Tôi ngồi đó, co ro ôm lấy mép chăn, tim đập như trống hội...
335.93 K
8 ĐÀO HOA SÁT Chương 5
9 MỘ RẮN Chương 11: Ngoại truyện

Mới cập nhật

Xem thêm