Hắn phục xuống đất, bảo trèo lên lưng.
"Nắm chắc vào nhé." dặn dò.
Hôm trước có nói ngưỡng m/ộ bọn họ chạy nhanh như gió.
Hôm sau, anh đưa lên Bắc Sơn.
Nơi có nguyên mênh mông bất tận.
Anh bảo sẽ chở phi nước đại.
"Tôi sợ..." Tôi lí nhí.
"Đừng sợ. Cậu cứ ôm ch/ặt là được."
Tôi áp vào lưng anh ta, dù thương khiến người khiến anh g/ầy nhiều.
Nhưng bờ vai vẫn rộng rãi và vững chãi lạ thường.
Khi đã bám anh như một con báo gấm gió.
Tôi chưa từng cảm giác như thế bao giờ.
Mọi thứ vụt lại phía sau.
Từng cảnh lướt qua chớp mắt.
Gần như nghe gió rít tai.
"Anh siêu quá đi!" Tôi không nhịn reo lên.
"Đại ca giỏi lắm!"
Hình như anh khẽ cười, rồi lại tăng tốc nữa.
Nhưng khi vừa tới gốc cây hòe khổng Bắc Sơn, anh đột ngột dừng phắt lại.
"Sao thế ạ?" Tôi hỏi.
Chưa trả đã nghe chế nhạo lanh lảnh vang lên phía trước:
"Đại vương oai phong lẫy ngày nào, giờ chỉ còn biết làm trò m/ua vui cho con nhỏ thôi à?"
Ngẩng lên nhìn, chính là đàn sói hôm trước nhưng chỉ vài con số đó.
Kẻ vừa cất lời chính là con đầu đàn thấy trước.