Uất Cẩn Diễn nói theo đuổi là theo đuổi.
“Bùi Thuật, ít nhất hãy cho anh một cơ hội.”
Tôi nuốt lời định nói vào trong.
Ánh mắt nhìn Uất Cẩn Diễn rất phức tạp.
Đã hôn rồi.
Đã cắn rồi.
Còn bàn chuyện theo đuổi nữa sao?
Việc theo đuổi của Uất Cẩn Diễn kéo dài nửa tháng.
Tôi là người không kìm được trước.
Tối đó, Uất Cẩn Diễn định đưa tôi về.
Trên ghế phụ, tôi không nhịn được mà lên tiếng.
“Uất Cẩn Diễn, đừng gửi hoa cho em nữa.”
Uất Cẩn Diễn nhướng mày,”Không thích à?”
“...... Không phải, nhưng nhiều quá.”
Uất Cẩn Diễn gật đầu, “Được, vậy anh tặng thứ khác.”
Xe nhanh chóng đến nơi tôi ở.
Uất Cẩn Diễn đỗ xe bên lề đường.
Tôi tháo dây an toàn định xuống, Uất Cẩn Diễn gọi.
“Bùi Thuật.”
Tôi quay lại nhìn anh.
Ánh mắt Uất Cẩn Diễn dừng lại trên người tôi, anh thở dài.
“Hình như anh.......... hơi không kìm được.”
“Hả?”
“Muốn hôn em.”
Đầu tôi ù đi.
Chỉ cảm thấy đầu óc nóng bừng.
Uất Cẩn Diễn khẽ cười.
“Về đi, ngủ ngon.”
Tôi cử động.
Nghiêng người về phía Uất Cẩn Diễn, nhanh chóng hôn lên môi anh.
Tôi vừa định lùi lại, Uất Cẩn Diễn đưa tay ôm lấy sau đầu tôi, làm sâu thêm một nụ hôn nữa.
Khi Uất Cẩn Diễn buông tôi ra.
Tôi cảm thấy cả người như bốc ch/áy.
Đúng lúc Uất Cẩn Diễn lại xoa đôi tai đỏ ửng của tôi.
“Sao đỏ lên thế này?”
Tôi biết sao được?
Uất Cẩn Diễn lại xoa đầu tôi.
“Ngủ ngon.”