Lâm Tử về ký túc xá vào hôm sau.
Khâu không có phòng.
Suốt qua, cậu ấy tuy mệt mỏi nhưng vẫn nóng lòng muốn vài điều Khâu Dịch.
Cậu ngồi bàn học Khâu chờ đợi.
Bỗng tiếng gõ cửa vang lên.
Một gương mặt điển trai pha chút yêu nghiệt hiện ra.
Người đàn ông nhướng mày, giọng trẻo: "Tôi Khâu Dịch."
Lâm Tử đột nhiên cảm thấy luồng khí nguy hiểm chưa từng có, chàng thắt lại: "Anh cậu ấy làm gì?"
Người đàn ông liếc nhìn Lâm Tử Tiêu, không đáp.
Trực đặt túi đồ ăn vặt cỡ lớn lên bàn Khâu Dịch: "Lát nữa tôi quay lại."
Cánh cửa vừa đóng tiếng cùng thốt lên:
"Trời ơi, đây chẳng Hy tiếng sao?"
Tim Lâm Tử chùng xuống.
Cậu từng nghe danh Hy.
Không chỉ vẻ tuấn dân phú tam đại chính hiệu.
Hơn nữa, nhất đại học, hắn đã công quỹ.
Công hẹn đàn ông.
Nhưng giới nam-nam, hắn tiếng "hải vương".
"Hoàng Hy Khâu làm gì nhỉ?" Một đứa thắc mắc.
"Hay là... hắn để mắt tới Khâu rồi?" Đứa khác suy đoán.
"Nói Khâu đúng có nhan sắc. Da trắng mịn, eo thon nhỏ xíu, đôi xươ/ng quai xanh còn đẹp hơn gái. Tao mà Hy, chắn đuổi theo cậu ấy."
"CÂM CÁI Lâm Tử đột ngột lên.
Bình thường chàng phóng khoáng khi xung đột.
Lần đầu tiên chàng gi/ận dữ dội đến thế.
Cả sững sờ, không hiểu sao chàng bộc phát.
Một đứa hoà giải: ca Khâu cấp mọi bàn tán lung tung, ca khó đúng. chú chút đi."
Đứa bị m/ắng bất "Lâm Tử bênh Khâu nhưng biết đâu Khâu thích? ta vốn lập dị, mặt ẻo lả, có khi hợp gu đào hoa Hy..."
Chưa dứt lời, một thẳng vào mặt.
Lâm Tử gầm gừ: "MÀY DÁM NÓI THÊM MỘT TIẾNG, ĐÁNH CHẾT MÀY!"
Hai bên xô xát, mọi kéo ra.