Tôi mở cách khó nhọc, phát mình đang trần truồng, chân tay xiềng xích ch/ặt cứng không nhúc được. Chỉ cái thể xoay chuyển cách khó khăn.
Liếc nhìn xung quanh, k/inh h/oàng nhận ra mình đang ở phòng vô trùng của trung tâm c/ứu Xung toàn những sơ sinh đang ngủ say với nhịp thở đều đặn.
Bỗng tiếng bước chân nhẹ nhàng lên. bước vào với dáng điệu yêu kiều, nụ cười dịu dàng trên môi. Nhưng giờ hiểu, đó lớp vỏ ngụy trang.
Dì cúi từng trẻ, mũi phập phồng mùi sữa thơm ngây ngất. Ngón tay ngọc trắng vuốt non nớt, đôi ánh vẻ cuồ/ng nhiệt đi/ên lo/ạn. thật xa lạ, nhưng sâu thẳm biết đây mới bộ thật của dì.
Cuối cùng dừng tôi, cúi sát tới mức hơi thở ngắt phả vào mặt. "Tiểu Uyển, biết được bao nhiêu rồi?"
Tôi co rúm lắc kinh hãi. tay x/á/c vuốt dọc theo gò má. "Da quá, thèm lắm... cho mượn được không?" Tiếng cười the thé khi hất mạnh sang bên.
"Đừng sợ, da dù sao bằng lũ này?" gương nhỏ ngắm nghía tuyệt mĩ, mỗi cử đều mang vẻ yêu nghi dị thường.
Đột nét dạng. "Á! Mặt ta!" Móng tay đen nhánh x/é toạc da từ cổ Tiếng khóc lịm. Lớp da đẫm m/áu được giơ lấp lánh dưới ánh đèn.
Trước khi kịp kêu lên, chứng kiến cảnh dùng tay bóc từng mảng da mình, để lộ hộp sọ đen xì đầy giòi bọ. Lớp da con được căng xươ/ng, dần dần hòa làm một. Chỉ mắt, gương lại mịn ngọc, nếp nhăn mất.
X/á/c ra hành lang. Một giúp việc lặng lẽ xuất dọn dẹp sạch sẽ. Giờ thì hiểu duy trì sắc đẹp của gì.