Nói thật nhé, làm lớp nhiều lúc cũng thấy cực kỳ lực.
Ví dụ như giờ – vừa bước khỏi phòng giáo viên, còn chưa kịp thở nhẹ nhõm.
Vì là lớp nên bị hỗ trợ mới – tên đầu gấu vừa chuyển đến – làm quen với lớp.
Nhưng nói thẳng thì… chẳng phải đỡ cả, mà là bị cậu đơn phương đầu cưỡi cổ.
Tôi mới chớp mắt mà bốn đứa lớp khác đã lộn rên la dưới đất rồi.
Tôi đứng đó, chân cứng đầu lưỡng lự không biết nên chạy đi cô hay cấp c/ứu trước, hay là chạy trốn luôn cho lành?
Đang còn bối rối cậu mới kia – dùng đầu gối người dưới đất ngờ quay đầu lại nhìn tôi.
Tóc c/ắt kiểu húi cua, lông mày sắc mắt nhìn tới vừa lạnh vừa dữ, khiến nổi hết da gà.
Cậu đứng dậy, và khi người bạn kia phát ti/ếng r/ên đ/au thảm phản xạ rùng mình cái.
Hay là… chạy cho chắc?
Thế mà cậu lại xách balo đi thẳng đến mặt giọng nói trầm thấp vang lên:
“Cho hỏi… phòng giáo viên đâu?”
Tôi nước bọt ực, tim đ/ập thình như trống chỉ phía run run:
“Ơ… kia kìa…”
Cậu nhìn chằm mắt lại, mang chút mò và giễu cợt.
Tôi cứ tưởng cậu quay đi là rời đi, nên thầm thở phào nhẹ nhõm. Ai ngờ còn chưa kịp thả lỏng hoàn toàn, bàn to đã ngờ vươn phía mặt tôi.
Tôi hoảng hốt lùi bước dài.
“Sợ à?”
Giọng cậu có chút trêu chọc, mắt còn phảng phất ý cười.
Tôi không?
Cậu cái là đủ để đi gặp cụ cố đấy nói chuyện khác!