5.
Nhưng mà ngặt nỗi còn sở thích nào nữa, khi nhà, ngoại ngồi xem hình bim bim nằm cạnh xem vẽ.
Là họa sĩ minh họa tự do, đột nhiên cảm thấy mình còn tự do nữa.
Anh ấy có lẽ cảm được thế nên sau khi tối xong, ấy tự giác xuống đi dạo, mãi chín giờ hơn quay lại.
Lúc cảm thấy có chút áy náy, cho tối nay có vài ông bác tôi.
Họ xin đừng có ngoài đừng cho bọn họ nữa.
Lúc biết hóa mấy nay ấy ở dưới lầu chơi cùng mấy ông bác, bàn như ch/iến tr/ường, ai, khiến cho ông bác được mệnh danh thắng t/ức nỗi t/ăng phải nh/ập c/ấp c/ứu.
Tôi yên lặng nhìn vẻ ngơ ngác đang ôm đồ ngủ chuẩn đi tắm
Sau khi tiễn họ đi, đang đ/au nghĩ cách xử lý h/oảng gây như thế nào.
Đột nhiên, tiếng hét phát từ phòng tắm.
Giây tiếp theo, như cơn xoáy tông lao chui vào ng/ực tôi.
Anh nhắm mắt lại nói, v/ật phòng tắm."
Tôi chật vật nói: "Trước tiên leo xuống, đi xem thử."
"Anh xuống, con v/ật đó nó sắp đây rồi."
"......"
Tôi nhìn ấy trần trụi bấu vào tôi, nháy mắt tâm trạng vô cùng tạp.
"Em ôm được."
"Em có thể, có thể."
"Cố Ngôn, ông được không?"
"Không được."
"Vậy trước tiên quần áo vào trước đi."
"Nhưng còn chưa xong."
"..."
Khuyên nhẹ nhàng thua, chuyển qua d/oạ n/ạt, mãi cuối cùng dỗ được ấy buông ra.
Tôi phòng cả buổi phát hiện con v/ật mà nói chỉ con gián.
Nhà ở đây hằng đều có dọn dẹp, rác được thường xuyên.
Xảy chuyện chỉ có khả năng.
Tôi hỏi Ngôn, đang dè dặt nép sau chỉ chừa mỗi cái ló ra, "Anh lại lén nấu khi ở phải ?"
Chỉ có khi ấy nấu khiến mọi thứ n/ổ bay khắp nơi.
Cố chột dạ quay đi.
Nhìn biểu hiện đó trăm phần trăm đoán đúng rồi.
Tôi đ/au nhìn ấy, thực sự giống hệt đứa trẻ to x/á/c.