Người phụ nữ nhện

Chương 16

21/03/2024 12:07

Tôi về đến nhà.

Mẹ tôi ngồi bên cạnh bàn, dường như đang đợi tôi.

"Về rồi à."

Tôi gật đầu, bất an nắm ch/ặt góc áo.

Đối mặt với mẹ, tôi dường như lại biến trở lại con quái vật thời thơ ấu kia.

"Gi*t hết rồi?"

Tôi lại gật đầu.

Lúc này mẹ tôi nở một nụ cười.

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thầy bà ấy cười với tôi.

Tôi cũng bất giác cười với bà ấy.

"Qua đây."

Tôi cẩn thận ngồi bên cạnh mẹ.

Bà ấy vuốt ve mặt tôi.

"Giống hệt em gái con."

"Những năm qua là mẹ có lỗi với con."

"Mẹ biết, đây không phải lỗi của con, mẹ không nên h/ận con."

Mẹ đã nói ra thân thế của tôi.

Hóa ra, trước đây bà ấy không phải thần bà, cũng không có bản lĩnh nào.

Để sinh tồn tiếp, bà đã giao dịch với một thứ tà á/c nào đó.

"Thứ đó nói, nó sẽ nguyền rủa đứa con đầu tiên của mẹ."

"Khi nhìn thấy ngoại hình của con, mẹ mới biết, nó không hề tha cho mẹ."

"Bao năm qua, mỗi khi mẹ nhìn thấy con thì sẽ nhớ tới sai lầm phạm phải khi còn trẻ."

"Mẹ nh/ốt con ở dưới tầng hầm ngầm, sợ nhìn thấy dáng vẻ của con."

Mẹ tôi nói mãi, nước mắt đã rơi đầy mặt.

Tôi đưa tay ra lau nước mắt cho bà ấy.

"Không trách mẹ, con không trách mẹ."

Tôi khẽ giọng nói.

Mẹ ôm ch/ặt lấy tôi.

Một cái chân nhện nhô ra từ trong góc áo.

Lần đầu tiên, mẹ tôi thử nắm lấy nó.

"Mềm như nhung, còn rất đáng yêu."

Mẹ cười thành tiếng.

Tôi bất giác rơi nước mắt.

- Hết -

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Báu vật

Chương 17
Bà nội là bảo bối của cả gia đình. Những lời tiên đoán của bà mang đến cho chúng tôi vô tận tài phú. Bà vừa mở miệng, bác cả liền trúng xổ số ba mươi triệu, đầu tư bất động sản thuận lợi, chị họ từng xếp cuối lớp lại được đặc cách vào trường danh tiếng, dì út vui sướng khoe khắp nơi. Nhà hàng của gia đình tôi mở thêm chi nhánh chỉ trong hai năm, cả nhà dọn vào biệt thự giữa trung tâm thành phố. Tết năm ấy, cả nhà quây quần vui vẻ, bà nội cười hỏi: “Mỗi người muốn quà năm mới gì nào?” Bác cả đòi thêm tiền tài, dì út và ba mẹ tôi muốn danh lợi song hành. Còn tôi, chỉ tay vào phong bao lì xì bị bỏ quên trong góc, nói: “Bà ơi, con muốn cái này.” Cả nhà cười nhạo tôi ngốc nghếch, nhưng tôi chẳng bận tâm. Bởi tôi biết những lời tiên tri của bà trở thành sự thật, là bằng cái giá của sinh mạng người khác. Tất cả những điều này…chính là sự báo thù của bà.
Gia Đình
Hiện đại
Kinh dị
41
Oán linh tam thi Chương 13