Tơ Hồng Trời Ban

Chương 6.2

20/12/2024 15:35

Thật lâu sau, trên mặt hiện ra một tia x/ấu hổ.

Ta cược một đĩa mứt hoa quả, Lý Thừa Minh tuyệt đối là muốn học đòi tặng tín vật cho nhau.

Sau đó phát hiện trên người không có gì để tặng.

Ta rốt cục nhịn không được cười, hái hoa lụa bên tóc mai xuống nói: "Vậy ta liền đem hoa lụa này làm tín vật ta cho lương nhân, nếu là ta coi trọng nhi lang nhà nào, về sau -" "Không được!"

Lý Thừa Minh có chút th/ô b/ạo đoạt lấy hoa lụa, đón lấy ánh mắt kinh ngạc của ta, lắp bắp bổ sung: "Không được, không được tặng.”

Đóa hoa kia bị hắn gắt gao nắm ch/ặt, hiện ra bộ dạng nhăn nhúm đáng thương. Ta ra vẻ vô tội trêu chọc hắn: "Tiểu Hầu gia, ngươi muốn ngăn cản nhân duyên à?”

“Nhân duyên......”

Lý Thừa Minh vuốt ve trân châu trên lụa, yên lặng nhìn ta.

“Dù sao...... hoa lụa của ngươi, ở trong tay ta, nhân duyên của ngươi, cũng không cho người khác.”

"Tiếp theo sao," ta ôm chung th/uốc, ở trong xe ngựa lười biếng híp mắt, "Tiếp theo chính là mặt hắn càng ngày càng đỏ, càng ngày càng đỏ..."

Sau đó liền trèo tường chạy.

Mất rồi.

“Chậc chậc chậc.”

Tiểu Tích xoắn ngón tay, như có điều suy nghĩ nói: "Trách không được, mặt cô nương bây giờ còn mang chút ửng hồng.

“Khụ khụ, không có, đừng nói lung tung.”

Ta đem chuyện buổi sáng c/ắt đầu c/ắt đuôi nói cho Tiểu Tích, hơn nữa che dấu hành vi l/ưu m/a/nh trèo tường của Tiểu Hầu gia, mà điểm chú ý của nàng lại là: "Trang sức của cô nương vốn không nhiều lắm, hiện tại lại đưa ra một cái thích nhất, hoa lụa kia là do chính tay người làm đây......" Tiểu cô nương lấy kinh nghiệm nhân sinh chưa tới hơn mười năm của nàng, vỗ ng/ực nói: "Nếu là ta, liền tặng một cái mà mình không thích.”

Ta dở khóc dở cười xoa xoa đầu nàng: "Ít nhất đóa lụa kia đã hoàn thành sứ mệnh của nó.”

Hơn nữa cho dù là trang sức ta thích nhất, chỉ cần tặng cho đúng người, trong lòng ta cũng không đáng tiếc.

"Ai nha, cô nương," Tiểu Tích nhanh chóng bị bên ngoài huyên náo phân t/âm th/ần, vui mừng hớn hở thăm dò nói, " Cổng thành quả nhiên rất náo nhiệt!!"

Trước khi đại doanh kinh thành điều binh theo thông lệ, cổng thành thường xuyên náo nhiệt một đoạn thời gian. Dân chúng sẽ đem lương khô, quần áo trong nhà đưa đến trong tay thân nhân tham gia quân ngũ, thật vất vả sau khi ly biệt, lại sẽ cùng người xa lạ trên đường cùng là tiễn biệt quan binh thân nhân trò chuyện. Cuối cùng càng tụ tập càng nhiều, quán trà trước cổng thành hình thành một hiện trường tán gẫu không tính là long trọng.

Hơn nữa nghe nói Lam Triết được gióng trống khua chiêng phong làm giáo úy thì thế nào, hiện tại kinh thành đã ồn ào huyên náo truyền ra, bởi vì người không hiểu quân chức giống như ta có rất nhiều, Lam Triết ở trong miệng dân chúng đã trở thành nữ tướng quân đầu tiên của triều ta.

Hai chúng ta xuống xe ngựa, đi tới phòng riêng lầu hai trà lâu. Tiểu Tích vừa nghe chuyện nhà dưới lầu lải nhải, vừa hỏi: "Cô nương, chúng ta tới nơi này làm gì?”

“Không phải ta đã nói rồi sao, chỉ là góp vui mà. "Ta thờ ơ đáp lại.

Được rồi, ta thú nhận.

Ta vào kinh ngoại đại doanh về tình về lý đều không thích hợp, cho nên chỉ có thể ngồi ở chỗ này...

Sau đó ta nhìn thấy Bạch Dục Thanh.

Hắn nhất định cũng là bởi vì không đưa được Lam Triết tới nơi này!

Ai thật sự là nan huynh nan đệ......

Không đúng, Bạch Dục Thanh hiện tại hẳn là khách quý của Hoàng đế ở ngự tiền làm thái y trên danh nghĩa, tuy rằng chính là luyện "Tiên đan" cho hoàng đế, nhưng hắn hẳn là có thể đi đại doanh ngoại ô kinh thành, nói không chừng còn chờ Lý Thừa Minh diễn thuyết xong mới đi.

“Thật ngại quá.”

“Tiết cô nương. "Bạch Dục Thanh không mặn không nhạt gật đầu với ta.

Hắn như nhìn ra tâm tư nhỏ nhen của ta, ung dung nói: "Ta tiễn A Phong, định ở chỗ này nghỉ ngơi một chút, không ngờ gặp Tiết cô nương.”

“A Phong?”

Lần trước gặp mặt còn gọi đại danh của người ta.

Ta im lặng ăn một miếng cẩu lương, lộ ra nụ cười tích cực hướng lên: "Bạch tiên sinh từ từ ngồi, ta chỉ là đi ngang qua, xin mạn phép đi trước.”

“Ta được người nhà cô nương nhờ vả, có lời nhắn gửi cho cô nương, "Bạch Dục Thanh giống như tiên quân, ghế gỗ của trà lâu đều sinh ra khí thế Bồng Lai Liên Tọa, hơn nữa vô tình c/ắt đ/ứt thao tác của ta:" Đừng đi tham gia yến hội thế gia náo nhiệt, đừng tặng hoa lụa cho nam tử khác.”

Ta nghe ra tiếng cười r/un r/ẩy của Bạch Dục Thanh, nhưng đầu tiên ta đứng yên tại chỗ một lúc lâu.

Người nhà ta là ai vậy?

Được rồi, ta biết rồi.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Xin chào, bác sĩ Lục!

Chương 20
Sáng ngày thứ hai sau buổi họp lớp, tôi còn chưa kịp mở mắt thì đã mò trúng... một cái chân đầy lông. Lông đó nha quý vị, đầy luôn, như đang chạm vào cái thảm nhung thiên nhiên vậy. Cái tính tò mò thôi thúc cộng thêm lúc đó còn ngái ngủ, tôi không kìm được, nhẹ nhàng... sờ qua sờ lại. Ngay giây tiếp theo...ẦM! Cánh cửa bật mở, một đám người ào ào xông vào như bắt gian tại trận. Tôi giật mình rụt tay lại, mở to mắt, ôm chặt lấy chăn. "Bác sĩ Lục, trưởng khoa gọi anh..." Mấy người vừa xông vào đột nhiên im bặt, đồng loạt kêu lên như gặp cảnh phim người lớn. Tôi: ??? Bác sĩ Lục nào cơ? Tôi nhìn theo ánh mắt của bọn họ... Một người đàn ông đang nằm cạnh tôi. Đôi chân dài miên man, thẳng tắp, đặc biệt là nhiều lông như trong quảng cáo dao cạo râu. Tôi đưa mắt nhìn lên... và ngay lập tức hối hận. Tôi mù rồi, trời ơi... "Bọn... bọn tôi không cố ý..." Mấy người kia đỏ mặt, lắp bắp giải thích rồi vội nhắm tịt mắt. Tôi không quen họ. Tôi càng không quen cái người nằm bên cạnh mình. Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì, thì người bên cạnh bỗng kéo nhẹ chăn, hé mắt nhìn tôi một cái rồi khàn khàn nói: "Chia cho anh đắp với, được chứ?" Tôi mất đúng một giây để hiểu ra câu đó. Sau đó như bị điện giật, tôi thả chăn ra cái "bộp". Cái chăn vừa vặn che được chỗ cần che, anh ấy lười biếng nhắm mắt lại, thong thả nói thêm: "Không phải gọi em, anh đang nói mấy người kia." Lời vừa dứt, đám đàn ông kia cuối cùng cũng thôi hóng drama, để lại một câu: "Trưởng khoa giục họp rồi, mau xuống đi!" Rồi vù vù chạy hết ra ngoài như vừa thoát kiếp nạn. Căn phòng trở lại im ắng. Tôi ngồi đó, co ro ôm lấy mép chăn, tim đập như trống hội...
436.1 K
3 Thần Giữ Nhà Chương 13
6 Mưa To Rồi! Chương 27
11 Tám Năm Yêu Thầm Chương 13

Mới cập nhật

Xem thêm