Hữu Lễ buồn ngủ nên tôi đưa Hữu Lễ về nhà.

Là dì mở cửa.

Dì trông rất phấn khích, cầm điện thoại chụp liên tục tôi và Hữu Lễ.

Dì nói trời khuya rồi, bảo tôi ở lại.

Vốn định ngủ phòng khách.

Nhưng Hữu Lễ bám ch/ặt lấy tôi không cho đi.

Thế là tôi và Hữu Lễ ngủ chung một phòng.

Phòng Hữu Lễ rất rộng, chăn đệm đều thấm mùi hương của cậu ấy. Hữu Lễ ôm tôi, đầu cậu ấy rúc vào cổ tôi, cảm giác mọi thứ thật khó tin.

Đến sáng hôm sau, khi tôi vệ sinh xong quay lại phòng Hữu Lễ, thấy biểu cảm của cậu ấy như không muốn chấp nhận sự thật.

Tôi tiến lại gần, đ/è cậu ấy xuống giường không cho chạy trốn, hôn lên cổ Hữu Lễ, tai cậu ấy lại đỏ ửng.

Câu nói đó thế nào nhỉ?

"Gái cứng cũng sợ trai dai".

Hữu Lễ vừa ngại ngùng vừa giả vờ trách móc rồi đồng ý chịu trách nhiệm.

Chỉ có Sở Chước biết chuyện Hữu Lễ và tôi đến với nhau đã tỏ tình với cậu ấy.

Tôi cười lạnh.

Thôi từ bỏ đi.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Phản ứng cai

Chương 11
Sau khi nữ chính xuất hiện, Chu Nhượng bắt đầu dần quên tôi. Anh quên từng trốn học đánh nhau vì tôi, quên những đêm thức trắng canh tôi tập múa trong phòng tập. Người vốn không đụng đến thuốc lá rượu bia, giờ có thể không chớp mắt thay nữ chính uống rượu. Người từng hứa với tôi sẽ trân trọng mạng sống, giờ lại lao xe trên đường đua vì nữ chính đến mức bốc cháy. Bên anh dần xuất hiện thêm một bóng hình khác. Ngày tôi quyết định rời đi, anh như điên cuồng phóng xe từ đường đua xuống, dùng một nụ hôn xe đua điêu luyện chặn đường tôi. Mắt đỏ hoe anh hỏi: "...Vì sao?" Tôi biết sẽ có ngày anh quên cả tên tôi. Vì thế lúc này tôi buông tay anh, nở nụ cười giã biệt chàng trai của mình: "Không sao đâu, đi đi." Đi yêu cô gái định mệnh của anh đi. Ánh trăng trắng kia sinh ra là để bị lãng quên mà thôi? - Tay đua × Diễn viên múa -
Hiện đại
Hệ Thống
Ngôn Tình
0