Anh ấy đáng lẽ có vô số hội lựa chọn điều tốt đẹp nhưng làm thế.
Anh vẫn kiên định tôi.
Không hề lùi bước, cũng một buông tay.
Tôi có lý do gì tin tưởng nữa.
Hơn thế, dường như phát thêm bằng chứng - Cố Thận, từ rất rồi, thích tôi.
Con thú nhồi bông tặng bừa nào, giờ vẫn còn được đặt ngay ngắn trên bàn làm việc sạch sẽ như mới.
Cây bút máy m/ua cho hai tuổi.
Chiếc cài tóc đ/á/nh từ thời cấp ba.
Vô số món đồ lặt vặt tưởng như vô nghĩa - tất cả đều nằm gọn trong ngăn kéo bàn làm việc anh.
Tôi còn tình phát một tài khoản phụ trên mạng hội - anh.
Trên đó mẩu chú, ảnh nhỏ nhặt, lại khoảnh khắc giữa chúng bao qua.
Nhưng hơn cả… dòng chữ đượm buồn, giấu nỗi lòng ai biết.
Anh viết:
"Đồ vô m/ù quá/ng."
"Ăn hết đồ ngon rồi lại đi thích người khác."
Anh viết…
Anh còn viết rất nhiều…
Tôi đọc dòng cuối, nước thể kìm được mà lã chã.
Hóa ra, tình yêu cho chưa biến mất.
Chỉ nó ẩn sau cãi vã, sau ánh lạnh nhạt, sau câu nói tưởng như vô tình.
Còn lại ng/u mức… bước, bước đẩy ra xa.
Anh nói đúng.
Kiều Dĩ đúng mức thể chịu nổi.